Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 493: Hồ Đồ Đồ vẽ tranh

Vù! Vù! Vù!
Hồ ly con đung đưa cái đuôi to, vung bút lông trong tay, cố gắng vẽ tranh trong không gian màu trắng. Không biết nó đã vẽ bao lâu nhưng khắp nơi đều là những hình vẽ đủ màu sắc rất xấu.
Hài tử thì có thể vẽ được cái gì cho đẹp? Cho nên mới xuất hiện những hình vẽ xấu.
Vẽ một vòng cung là một ngọn núi, vẽ hai vòng cung là một con sông, vẽ một cây thẳng tắp thêm một vòng tròn là một cái cây…
Chỉ là đường cong đơn giản, tô thêm màu sắc khiến người ta có thể nhìn hình đó đang vẽ cái gì. Dốc hết tâm huyết để vẽ, dù rất đơn giản nhưng có một linh tính khiến người nhìn khó tả.
"Đây là Thanh Khâu sơn, đây là mặt cỏ, đây là đu dây ta thường chơi…" Hồ ly con vừa vẽ, vừa giải thích.
Trong khi nó nói lầm bầm thì một vài bức tranh đơn giản đã xuất hiện trên mặt đất.
“Đây là Thanh Vân tông, chỗ này là Tiểu Sơn phong..." Hồ ly con lại vẽ thêm vài ngọn núi đại biểu cho ngôi nhà bây giờ của mình.
Khi vẽ xong tất cả bối cảnh thì bắt đầu vẽ vật. Vẽ nhân vật phức tạp hơn núi non, sông ngòi chỉ vẽ bằng mấy đường cong. Nhưng việc này không thể làm khó Đồ Đồ thông minh!
Ngưu gia gia mọc hai sừng, Quy gia gia cõng mai rùa… Còn có Soái Ca mặt vuông, Tịnh Tử thật dài, Điêu Mao đang nghiêng đầu.
Dù không thể miêu tả sống động nhưng Hồ Đồ Đồ có thể nhớ kỹ tất cả những điểm đặc biệt của mọi người.
Sau khi vẽ xong các yêu thú, Hồ Đồ Đồ bắt đầu nghiêm túc. Bây giờ đến lúc vẽ mọi người trong Thanh Vân tông!
Đầu tiên là các sư nương mặc váy, rồi tới chưởng môn sư bá có râu thật dài…
Sau đó là mọi người.
Cha mặc quần áo màu xám, thích uống rượu.
Tiểu sư đệ mặc quần áo màu vàng thích nhóm lửa.
Tứ sư huynh mặc quần áo màu trắng thích đứng trên cây.
Tam sư huynh mặc quần áo màu tím thích nấu cơm.
Nhị sư huynh mặc quần áo màu đen thích sửa nóc nhà.
Người còn lại là Đại sư huynh mà nàng thích nhất. Đại sư huynh mặc quần áo màu xanh cũng thích Đồ Đồ nhất!
"Hì hì hì!" Giống như bị việc không cần mặt mũi của mình làm xấu hổ nên khi Hồ Đồ Đồ bắt đầu vẽ âu Dương, nàng nhịn không được cười ha ha ha. Nhưng lại rất tập trung vẽ. Dù vẽ không hề giống, nhưng ở trong mắt Hồ Đồ Đồ, nàng vẽ Đại sư huynh, hồ ly con mà hắn trong ngực ôm là bản thân nàng!
Đại sư huynh chắc chắn thích mình nhất! Đại sư huynh là người đối tốt với Đồ Đồ nhất thiên hạ!
Hồ ly con nghĩ thầm.
Khi vẽ xong, hồ ly con cảm thấy giống như mình đã hoàn thành một tác phẩm vĩ đại nhất từ trước tới giờ, vui vẻ chống nạnh thưởng thức tác phẩm của mình.
Đồ Đồ đã vẽ xong mọi người trên Tiểu Sơn phong rồi!
Khi nhìn tác phẩm của mình, hồ ly con cũng cảm thấy thỏa mãn. Những kí ức lúc trước cũng theo bức tranh hiện lên trước mặt nàng.
Nàng ở Thanh Khâu sơn không có bạn bè, dù có mấy vị gia gia yêu thương nhưng bình thường họ cũng bận rộn việc trong tộc. Bởi vì nàng là tai tinh của Thanh Khâu sơn nên những con hồ ly con khác đều không chơi với nàng! Cho nên trong một đoạn thời gian rất dài ở Thanh Khâu sơn, nàng chỉ chơi một mình.
Cho đến khi cha mặc quần áo màu xám, không nghiêm túc đi tới Thanh Khâu sơn, tặng hồ lô đường lạnh cho nàng, muốn nhận nàng làm dưỡng nữ. Cha còn mua cho nàng quần áo đẹp, kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị ở thế giới bên ngoài núi.
Lúc đó nàng chỉ cảm thấy cha rất lợi hại, biết được nhiều điều như vậy!
Khi cha hỏi nàng có muốn cùng hắn đi Tiểu Sơn phong không, dù nàng không muốn rời xa các gia gia, nhưng nàng vẫn gật đầu đồng ý!
Cũng may mắn là nàng đồng ý nên mới gặp được các sư huynh trên Tiểu Sơn phong.
Dù Nhị sư huynh lạnh lùng nhưng rất dịu dàng. Tam sư huynh nấu ăn rất ngon, còn thay đổi để Đồ Đồ ăn ngon hơn. Dù Tứ sư huynh có nghiêm khắc, nhưng Tứ sư huynh đẹp nhất! Tiểu sư đệ... Dù Tiểu sư đệ không có bản lĩnh gì, nhưng hắn vẫn là sư đệ của nàng!
Sau đó thì… Hồ Đồ Đồ nhìn về phía hình vẽ nhỏ mặc quần áo màu xanh lá, nàng cười ngọt ngào.
Còn có Đại sư huynh! âu Dương Đại sư huynh! Đại sư huynh tốt nhất thiên hạ! Đồ Đồ thích Đại sư huynh nhất!
Là Đại sư huynh ôm nàng nhiều nhất, cũng là Đại sư huynh thương nàng nhất. Chẳng những cho nàng ăn ngon, chơi vui mà còn ca hát để ru Đồ Đồ ngủ.
Đồ Đồ làm sai, Đại sư huynh cũng chưa từng trách mắng, mà chỉ trách mắng các sư huynh khác. Nàng lén đái dầm, vẫn là Đại sư huynh giúp nàng phơi chăn mền!
Đại sư huynh tốt nhất! Đồ Đồ thích Đại sư huynh nhất!
Nhớ tới âu Dương, trong đầu Đồ Đồ hiện lên hình ảnh người áo xanh bất cần đời nhưng lại đối xử rất tốt với nàng.
Dù bình thường luôn không nghiêm túc, nhưng mỗi khi nàng được Đại sư huynh ôm vào ngực thì đều cảm thấy rất an toàn!
Giống như chỉ cần được Đại sư huynh ôm thì dù có khó khăn, nguy hiểm thế nào cũng không ảnh hưởng tới nàng.
Nàng nhớ tới kí ức càng đẹp thì càng có sự so sánh lớn hơn. Hồ Đồ Đồ cong khóe miệng nhưng nàng muốn khóc.
Bây giờ nàng ở chỗ này, không biết Đại sư huynh có biết không?
Đồ Đồ muốn về nhà, muốn ăn cơm của Tam sư huynh nấu, muốn được Nhị sư huynh đưa lên ngự kiếm bay, muốn nhìn Tứ sư huynh đẹp trai. Muốn được Đại sư huynh hát bài hát khó nghe ru ngủ...
Đồ Đồ không muốn ở chỗ này, không muốn lấy lực lượng gì cả, Đồ Đồ chỉ muốn ở cùng mọi người!
Theo đứa trẻ khổ sở, những hình vẽ xinh đẹp cũng biến thành màu u ám.
Tiếng khóc thút thít vang lên, hồ ly con dùng móng vuốt lau mặt, chỉ chốc lát đã biến mình thành một con hồ ly lem luốc.
Không gian màu trắng, bởi vì Đồ Đồ vẽ tranh mà giống như đã có biên giới. Có phân chia trên dưới trái phải, càng có xa gần lớn nhỏ khác nhau.
Hồ Đồ Đồ đang đau buồn nên không phát hiện tranh mà nàng vẽ đang yên lặng thay đổi không gian.
Không gian màu trắng đã bắt đầu không ngừng thay đổi, một vài bức tranh bay ra xa tìm được biên giới của nơi này. Chúng càng tô thêm màu sắc sặc sỡ cho chỗ này. Những màu sắc này bắt đầu hòa vào không gian để thế giới chỉ toàn màu trắng bắt đầu có dáng vẻ của thế giới chân thật, nó có thêm sức sống.
Trên mặt đất màu trắng bắt đầu mọc mặt cỏ màu xanh nhạt, bầu trời trắng cũng bắt đầu xanh thẳm, không gian vô tận cũng có có giới hạn của nó.
Một mầm cây ở cách hồ ly con không xa phá đất chui lên, nhanh chóng lớn thành một cây cổ thụ che trời.
Thế giới này bắt đầu có gió, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây bắt đầu rung động. Theo lá cây lất phất, một ngôi mộ nhỏ xuất hiện ở dưới cây, một tấm bia nhỏ đứng phía trước nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận