Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 114: Kiếp trước của Tiểu Bạch

"Tiểu Bạch, có phải kiếm tu các ngươi mỗi ngày đều trưng một bộ mặt đáng ghét như vậy hay không?"
"Ngươi muốn trở thành Kiếm tiên? Thật trùng hợp, ta cũng muốn trở thành đúc kiếm sư mạnh nhất!”
"Ôi, tay của Kiếm tiên đại nhân còn rất khéo léo đó, còn có thể làm được một cái trâm gỗ?"
“Kiếm bản mệnh bị gãy rồi thì tìm trở về không phải là được hay sao, ta tin tưởng ngươi!”
Ký ức phức tạp của kiếp trước không ngừng trùng kích vào trong mắt Bạch Phi Vũ.
Tà áo xanh trong trí nhớ được khoác lên người một cách thoải mái, cả ngày cười đùa vui vẻ, dáng vẻ không đứng đắn. luôn ngậm một cọng cỏ.
Nói nhiều đến mức như muốn nói cho hết những lời có thể nói trong cuộc đời này.
Quần áo rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, nhưng ánh mắt lại trong veo giống như một vũng nước sâu trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Kiếp trước hắn tên là Lý Thái Bạch, luôn ôm kiếm trong ngực, nhắm mắt ngộ đạo của mình, mà chủ nhân của tà áo xanh kia thì luôn thỉnh thoảng đùa giỡn với hắn.
Giống như một cái đuôi đi theo phía sau hắn, nói rằng muốn chế tạo một thanh kiếm mạnh nhất thế giới này cho hắn.
Không biết từ lúc nào thì xuất hiện, tà áo xanh kia đột nhiên xông vào thế giới của Lý Thái Bạch, hai người trở nên như hình với bóng.
Hai người bọn họ du lịch khắp đại lục, thậm chí còn đi tiên đảo hải ngoại.
Hét hò trên núi tuyết, nhìn tuyết lở xuống.
Cưỡi cá voi trên biển, lưới gió rẽ gió.
Ngao du bãi cỏ, vừa nằm xuống là cả một ngày, ngửi mùi thơm của cỏ xanh mà ngây ngốc ngủ thiếp đi.
Hai người du lịch khắp thiên hạ, tạo nên danh hiệu vang dội trên thế gian.
Thậm chí có người bắt đầu gọi hắn là Kiếm tiên.
Những lúc như thế, tà áo xanh kia luôn quấn lấy đối phương, hỏi hắn nên gọi là gì?
Khi đó Lý Thái Bạch say mê kiếm đạo, không chú tâm đến việc khác, thường xuyên cảm giác tiểu tử này có chút phiền phức.
Làm cản trở cảm ngộ diệu pháp vô thượng kia của mình, ngán đường truy tìm đại đạo vô tận huyền diệu mà khó giải thích kia.
Hơn nữa từ lúc có trí nhớ, hắn đã làm bạn với kiếm, cũng quen với việc độc lai độc vãng, đột nhiên có thêm một đồng bạn, Lý Thái Bạch cũng có chút không thoải mái.
Nhưng thời gian trôi qua dường như cũng hình thành thói quen, đột nhiên không nghe thấy giọng nói lải nhải cả ngày thì lại cảm thấy có chút không thích ứng.
Hai người cứ như vậy trở thành bạn thân, du lịch khắp đại lục.
Khi đó hắn muốn tìm được đạo của mình, muốn biết kiếm của mình nên chỉ vào phương hướng nào.
Khi đó bầu trời rất thấp, mọi người không dám cao giọng nói chuyện, sợ sẽ quấy nhiễu tiên nhân trên bầu trời.
Đó là một thời đại có thần tiên, cũng là thời đại mà vô số sinh linh sống trong sợ hãi.
Vô số tế tự phức tạp, cống phẩm máu tanh vô cùng tàn nhẫn, khiến Lý Thái Bạch cảm thấy chán ghét.
Lần đầu tiên hắn sinh ra nghi hoặc đối với Tiên, những tồn tại cao cao tại thượng kia thật sự vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy hay sao?
Những lời này, Lý Thái Bạch không nói ra miệng,
Trong một thời đại như vậy, những lời như vậy là điều cấm kỵ, là đại nghịch bất đạo.
Nhưng trong lòng Lý Thái Bạch đã nảy mầm một hạt giống phản nghịch.
Mà cũng chính lúc này, hắn và tà áo xanh kia xảy ra xung đột.
Tà áo xanh kia là tín đồ thành kính nhất, chỉ có ước ước và cảm kích đối với tiên nhân trên trời.
Thậm chí có một lần còn muốn khuyên Lý Thái Bạch tin vào tiên nhân nhà mình.
Lý Thái Bạch nghe thấy loại chuyện này lập tức cảm thấy chán ghét, theo bản năng mở miệng mà hỏi: "Tiên sẽ không sai hay sao?”
“Tiên nhân làm sao có thể sai được, đó chính là tiên đấy!” Tà áo xanh trả lời như một lẽ đương nhiên.
Nghe được những lời này, Lý Thái Bạch biết rằng, từ nay về sau đạo của mình và tà áo xanh kia sẽ không giống nhau nữa.
Suy nghĩ thật lâu, Lý Thái Bạch vẫn quyết định rằng hai người bọn họ nên tách ra, tự mình đi tìm kiếm đạo thái thượng vô thượng kia.
Nghe nói kiếm đạo kia là kiếm đạo mạnh nhất trên thế giới này, hơn nữa từ khi thế giới này sinh ra, cũng không có ai có thể nắm giữ loại kiếm đạo này.
Cho dù là tiên cũng không thể!
Lý Thái Bạch cũng không thể, hắn quả thực tìm được kiếm đạo này, nhưng dẫn tới thiên phạt.
Tiên chú ý tới sự tồn tại của con kiến hôi này, bọn họ cao cao tại thượng như thế làm sao có thể cho phép một con kiến hôi nắm giữ loại lực lượng này.
Lý Thái Bạch thất bại, kiếm bản mệnh trực tiếp bị tiên nhân bẻ gãy, từ đó trở thành phế nhân.
Từ thiên tài có tư chất vô thượng tuyệt phẩm, biến thành một phế vật thậm chí không thể cảm giác được kiếm ý.
Điều này gần như là đả kích trí mạng đối với Lý Thái Bạch từ khi sinh ra đã kiêu ngạo đến cực điểm.
Lý Thái Bạch bị phế đi, cả ngày uống rượu sống qua ngày, sống vô tri vô giác trên thế giới này.
Bị tiên nhân giáng thiên phạt thì chính là người bị tiên nhân chán ghét.
Trong thời đại đó, những người như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Lý Thái Bạch sinh ra trong một gia tộc bề thế, cho nên không ai dám giết hắn.
Nhưng vẫn sẽ có những kẻ ác ngôn ác ngữ, thỉnh thoảng còn đánh mắng hắn.
Lý Thái Bạch cũng không phản kháng, mặc cho người khác nhục mạ đánh đập, cho nên trên người luôn trong trạng thái vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.
Những ngày như vậy không biết đã trôi qua bao lâu.
Tà áo xanh kia lại lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt hắn, đỡ lấy cánh tay của hắn giúp hắn rời khỏi thành trì.
Giọng nói lải nhải không ngừng lại một lần nữa vang lên bên tai Lý Thái Bạch, mà Lý Thái Bạch đã hoàn toàn đã mất đi hy vọng sống, vẫn giống như một cái xác không hồn như trước.
Ăn cơm cũng không há miệng, uống nước sẽ không nuốt, giống như phế nhân.
Khi nhìn thấy tà áo xanh lấy ra một thanh trường kiếm, Lý Thái Bạch, người từng có thiên tư vô song, trong đáy lòng sinh ra sợ hãi ngay khi nhìn thấy kiếm.
Đời này hắn cũng không muốn sờ vào kiếm nữa.
“Tiểu Bạch, ngươi sẽ một lần nữa tìm được kiếm bản mệnh của mình, ta tin tưởng ngươi!” Tà áo xanh kia vẫn ngậm cỏ như trước, tràn đầy tin tưởng nói với hắn.
"Tìm? Làm sao tìm được? Bây giờ ta chỉ là một phế vật thì làm sao có thể! Cả đời này ta cũng không muốn luyện kiếm nữa!" Lý Thái Bạch đột nhiên giống như nổi điên, điên cuồng hét lên với tà áo xanh kia.
Tà áo xanh kia chỉ đút hai tay vào trong ống tay áo, trong miệng ngậm một cọng cỏ, mỉm cười nhìn hắn.

Không biết từ khi nào, tà áo xanh kia rời đi, chỉ còn lại một mình hắn.
Những ngày lê thê đêm dài vô tận khiến Lý Thái Bạch nghĩ đến cái chết.
Thực ra hắn cũng đã chẳng khác gì kẻ chết rồi, ngay cả suy nghĩ của hắn cũng đã trở nên vô dụng từ lâu, như vậy sống và chết có gì khác nhau?
Đột nhiên ánh mắt của Bạch Phi Vũ dừng lại trước một hình ảnh:
Trước một cái lò kiếm cực lớn, thân ảnh áo xanh kia cô đơn mà kiên định, dưới lò kiếm, ngọn lửa hừng hực không ngừng phun ra những cái lưỡi lửa, giống như những con rắn độc đoạt mạng người.
Cọng cỏ ngậm cả ngày đã đứt thành hai đoạn, môi khẽ nhúc nhích, nhổ cọng cỏ ra, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Phi Vũ.
Đó là một vị thiếu niên có diện mạo thanh tú, đáng tiếc nụ cười thiếu niên kia nở lại mang hàm ý từ biệt, nhìn Bạch Phi Vũ mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh.
Dường như vừa được xuyên qua thời gian, Bạch Phi Vũ cố gắng muốn nghe được cái gì đó.
Nhưng thiếu niên đã quay đầu tung người nhảy vào trong lò kiếm, ngay sau đó bị ngọn lửa bao trùm trước mắt Bạch Phi Vũ, dường như thời gian bắt đầu bị nghiền nát, lần thứ hai kéo Bạch Phi Vũ trở lại hiện thực.
Cây trâm gỗ trong tay rõ ràng có thêm vết cháy.
Tay trái của Bạch Phi Vũ cầm cây trâm gỗ ngửa đầu đứng một lúc lâu, bầu trời hôm nay trong xanh đến mức như có thể nhỏ vào trong mắt hắn vậy.
Đột nhiên Bạch Phi Vũ giơ tay phải lên đặt trước mắt, có chút cô đơn thấp giọng lẩm bẩm: “Âu Trị Tử, con mẹ nhà ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận