Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 271: Mấy ngàn năm trước chúng ta có phải đã gặp mặt hay không?

"Ha ha ha… Khụ khụ khụ…"
Lão nhân gắng sức nở nụ cười giống như là vừa thành công đùa một trò đùa dai rồi lập tức ho khan dữ dội.
âu Dương nhíu mày, hắn nhịn không được đã tiến lên vỗ vào lưng của lão nhân rồi truyền qua một luồng chân nguyên mềm mại làm cho lão nhân lập tức trở nên có sức sống hơn.
"Thật đúng là kỳ diệu ha! Thiếu gia, không nghĩ tới thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà ta còn có thể gặp lại ngươi sau khi đầu thai!" Lão nhân chuyển qua nằm trên ghế rồi nhìn thiếu niên ở trước mặt mà có chút than thở.
"Ta cũng không nghĩ tới, ngươi lại có thể sống lâu như thế! Lúc trước, ngươi mạnh miệng lắm mà, chỉ gọi tộc trưởng không gọi thiếu gia, sao bây giờ lại đổi giọng rồi?" âu Dương nhìn thấy lão nhân như đang hấp hối ở trước mắt mà có chút than thở, nói.
Lão nhân hùng hồn mà nói ra: "Bởi vì, bây giờ ta là tộc trưởng đó!"

Nói như vậy giống như cũng không có vấn đề gì, điều này âu Dương cũng không có nghĩ tới.
Lão nhân ở trước mặt đúng là vị tộc nhân bướng bỉnh của bộ tộc Đúc Kiếm mà mình đã gặp khi chính mình cưỡng ép sửa chữa bản phác thảo của âu Dã Tử để chế tạo thanh kiếm trảm tiên kia trong nhiệm vụ phụ của hệ thống “Ta là bằng hữu tốt của Kiếm tiên”.
Không nghĩ tới đã trôi qua hai thời đại mà mình lại còn có thể gặp mặt được đối phương, vừa lúc bây giờ đối phương cũng đã trở thành tộc trưởng của bộ tộc Đúc Kiếm?
âu Dương nhìn vào lão nhân ở trước mắt cứ như sau một giây là sẽ chết này, số phận có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy.
"Một lần nữa gặp mặt, ngài vẫn như cũ là còn trẻ như vậy, còn ta lại sắp phải chết!" Lão nhân nhìn thấy âu Dương đang có bộ dạng thiếu niên mà than thở nói.
âu Dương thì ngồi khoanh chân trên mặt đất rồi híp mắt mà nói ra:
"Lại nói, người tu hành đều có thể sống lâu như thế sao? Từ Thượng Cổ đến bây giờ đã trải qua bao nhiêu năm?"
Lão nhân khó khăn ngồi thẳng người lên, bởi vì chân nguyên của âu Dương vừa rồi đã để cho cơ thể vốn già yếu của mình một lần nữa hồi phục một chút sức sống, nhưng bấy nhiêu cũng đầy đủ cho mình lại kiên trì một thời gian nữa.
Sau khi điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái, lão nhân mới thở một hơi dài nhẹ nhõm và nói ra:
"Ta cũng không rõ ràng thời gian đã trôi qua bao lâu, ở chỗ này, ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cơ thể của mình dần dần mục nát và già yếu. Ta cũng muốn chết, nhưng chỗ này chính là Cửu U, cho nên ta không thể chết được."
"Còn có thể chịu đựng được nữa không? Nếu có thể chống đỡ thì hãy nói tất cả mọi chuyện cho ta nghe đi." âu Dương tỏ ra ân cần mà mở miệng hỏi.
Lão nhân nhẹ gật đầu rồi nói ra:
"Vẫn còn được, mỗi khi ta cảm thấy mình qua giây tiếp theo mình sẽ chết, nhưng qua không biết bao lâu ta vẫn có thể tỉnh lại. Hôm nay nhìn thấy ngài, ta mới hiểu được, có thể là ta luôn chờ đợi ngài!"
âu Dương yên lặng một lúc rồi lập tức cười cười mà nói ra: "Đừng có nói chuyện xúi quẩy như vậy, ta cũng đã tới rồi, ngươi có muốn chết cũng không thể chết được!"
"Ha ha ha! Mặc dù ngài có thủ đoạn thông thần, nhưng cầu ngài không nên cứu ta, ta đã không muốn sống thêm nữa. Sống lâu như vậy, cảm giác càng giống như đó là một loại trừng phạt đối với ta." Mặt mũi của Lão nhân trở nên nhăn nheo khi cười tủm tỉm, nói đến cái chết của mình mà đơn giản cứ như là đi ra ngoài mua đồ ăn vậy.
âu Dương nhẹ gật đầu, sống thời gian dài như vậy đối với một sinh linh mà nói, hoàn toàn chính xác là quá mức dài lâu.
Lão nhân miễn cưỡng ngồi thẳng người lên rồi mở miệng mà nói ra:
"Sau khi chủ nhân Kiếm tiên Lý Thái Bạch của ta chém tiên đã làm cho trời đất trở nên hỗn loạn, tín ngưỡng của vạn tộc bị sụp đổ. May mắn dưới sự chỉ dẫn của ngài, bộ tộc Đúc Kiếm một lần nữa tìm được tín ngưỡng, cho nên mới có thể tồn tại từ thời Thượng Cổ đến nay. Thoáng một cái nhiều năm trôi qua như vậy, trận tai nạn lớn kia cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy."
Giọng điệu của lão nhân nhẹ nhàng, giống như đang kể một câu chuyện thần thoại xa xưa vậy. Bằng giọng điệu bình thản, lão nhân hời hợt lướt qua ức vạn sinh linh đã chết theo sau khi tiên nhân ngã xuống vào thời Thượng Cổ.
Những sinh sinh luôn tín ngưỡng vào tiên nhân bỗng một ngày không còn tín ngưỡng, sự trái ngược khổng lồ như vậy đã để cho rất nhiều sinh linh tự sát và lấy thân mình chết vì đạo.
Thiên cơ bị che đậy, sức sống không hiện, giống như tất cả mọi thứ đã đi đến hồi kế.
Cho dù là vùng đất Cửu U, vốn là nơi tất cả chúng sinh đầu thai sang kiếp khác, cũng mất đi tác dụng ban đầu cùng với sự ngã xuống của tiên nhân.
Trong toàn bộ Cửu U, thần hồn của các đại tu sĩ vốn bắt đầu chạy trốn lại nuốt chửng tất cả mọi thứ chính mình có thể nhìn thấy mà không một chút kiêng kỵ nào.
Điều này cũng dẫn đến việc xé rách toàn bộ Cửu U và luân hồi đã mất đi tác dụng của nó.
Người bình thường hãy còn có thể đầu thai ở bên trong nhân gian, nhưng mà các thần hồn đã bị lây dính đạo rốt cuộc đã không có chỗ để trở về.
Kết quả là thế giới tu hành và nhân gian bị vỡ ra, người bình thường thì đầu thai vô tận ở nhân gian, mà đại tu sĩ có được thần hồn sẽ vĩnh viễn bị treo ở phía trên trụ nâng trời to lớn này.
Nếu không sẽ giống như những cô hồn dã quỷ lang thang ở bên trong Cửu U, loại chênh lệch này để cho những thần hồn mất đi tín ngưỡng kia trở nên điên dại và muốn nuốt chửng hết sạch tất cả mọi thứ.
Nhắc tới cũng thật đáng buồn cười, thế giới này bị tiên nhân nô dịch, nhưng vẫn như cũ không thể thiếu sự quản lý của tiên nhân đối với sinh linh.
Chỉ sau khi Lý Thái Bạch chém tiên, hắn mới phát hiện ra chính mình cũng đã tạo ra một sai lầm to lớn, đó là nếu không có tiên nhân thì cả trời đất sẽ chìm vào trong hỗn loạn vô tận.
Cho nên bầu trời mới sụp đổ, toàn bộ thế giới mới đi về hướng hủy diệt, vì thế Lý Thái Bạch mới trở thành sống lưng của trời đất này!
Mặc dù canh giữ trong Cửu U, hắn lại làm ra một chuyện còn muốn quá đáng hơn cả tiên nhân.
Vốn thần hồn của các đại tu sĩ đã chết và tiến vào Cửu U thì sẽ đi theo tiên nhân mà mình thờ phụng để tiến về thành trì tiên nhân thuộc về mình, mà đó cũng là chỗ mà chính mình muốn đi sau khi chết.
Bây giờ lại thống nhất bị trụ nâng trời to lớn này treo lên và chìm vào trong ảo cảnh vô tận.
Đúng như vừa rồi âu Dương đã suy nghĩ, kẻ giết rồng cũng không phải mong muốn sẽ trở thành một con rồng hung ác, mà là thế giới này vốn đã không thể thiếu một con rồng hung ác!
Nghe lão nhân đứt quãng kể lại chuyện xưa xảy ra sau khi Lý Thái Bạch chém tiên ở trên giường mềm, mặc dù trước khi tới đây âu Dương đã hiểu không ít.
Nhưng sau khi biết được chuyện này một cách hoàn chỉnh từ trong miệng của người khác, hắn vẫn là chìm vào suy nghĩ trong một thời gian dài.
"Thiếu gia, nếu bên trong một cái trại chăn nuôi thiếu người quản lý, như vậy gia súc bị chăn nuôi sẽ biến thành quái vật. Cuộc chiến tranh giữa đạo và ma đã xảy ra mấy chục trận to to nhỏ nhỏ bắt đầu từ thời Thượng Cổ, cho nên đại tu sĩ chết đi nhiều vô số kể, mà thần hồn treo ở đây sớm đã để cho cây trụ nâng trời to lớn này không chịu nổi gánh nặng!"
Lão tộc trưởng nhìn âu Dương ở trước mặt và nhẹ nói ra một cái tin tức càng thêm chấn động.
Bởi vì chiến tranh giữa các sinh linh mà đã có vô số đại tu sĩ sau khi chết đi vào Cửu U và biến thành những xác ướp bị treo lít nha lít nhít kia, đây một gánh nặng thật lớn đối với sống lưng của trời đất do Lý Thái Bạch biến thành.
"Là tên điên nào nghĩ ra được cái cách treo xác ướp phơi khô này?" âu Dương nghe được lão nhân nói đến chuyện này, nên nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Lão nhân nháy nháy mắt rồi mở miệng nói ra: "Chẳng lẽ thiếu gia ngài không biết? Ngài tới đây chẳng lẽ không phải là do hắn chỉ dẫn đến sao?"
Hồ Vân?
Không đúng, khi đó ngay cả tên của bản thân Hồ Vân cũng còn chưa có!
Là chưởng giáo đời trước, sư phụ của bọn Hồ Vân và cả Động Hư Tử kia!
Ếch xanh cá nheo trong Vong Xuyên hà từng nói qua là Hồ Vân từng theo một vị lão đạo sĩ đi đến nơi này.
Lão đạo sĩ kia chỉ sợ là chủ mưu đằng sau nghĩ ra cái dạng chủ ý ngu ngốc này!
Ánh mắt của âu Dương hơi sáng lên rồi lập tức nhìn lão tộc trưởng ở trước mắt, sau đó hắn thử thăm dò mà mở miệng hỏi:
"Nói đến đây, mấy ngàn năm trước chúng ta có phải đã gặp mặt một lần hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận