Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 152: Vấn Kiếm trì Kiếm tông? Lấy ra đi

Bàn tay âu Dương trên đỉnh đầu hắn như bàn tay tiên nhân ở đáy vách núi tiếp nhận dạy dỗ hắn, rất ấm áp.
Luồng chân khí ấm áp chảy vào trong tứ chi bách hài của hắn, làm dịu kinh mạch tổn hại vì bạo phát.
Ảo giác như vậy kéo Triệu Tiền Tôn trở lại cảnh khi hắn không có thứ gì, bị ép nhảy vách đá,
Tiên nhân nâng ta bay, kết tóc cùng trường sinh!
Từ đó về sau hắn đã bước lên con đường tu hành, đồng thời, trong ba năm ngắn ngủi cũng đã thành công trở thành một tu sĩ Kết Đan!
Sau khi không có vướng bận gì, hắn đã không phải chịu khổ gì nữa, vận khí trở nên bạo liệt, một thân gia sản này toàn bộ dựa vào việc nhặt được cùng với toàn bộ một thân tu vi đều dựa vào việc nịnh bợ.
Nhưng vẫn như trước vượt qua đại bộ phận tán tu mà trở thành một tu sĩ Kết Đan!
Rất mệt mỏi,cái cảm giác mệt mỏi này không thể nào hình dung được.
Triệu Tiền Tôn cảm giác đầu óc mê man, hắn chưa từng có lúc mệt mỏi như vậy, trong lúc không tỉnh táo, ký ức của hắn bị kéo về khi còn bé.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai hắn:
"Nghe nói có nơi không cần tu hành, tất cả mọi người đều sống bình đẳng! Đó là một nơi tuyệt vời!”
"Ngươi nói xem nhân gian thì có cái gì? Liệu có kẹo hồ lô để ăn không?”
"Triệu Tiền Tôn, ngươi mới là đại phôi đản! Ta sẽ không bao giờ chơi với ngươi nữa!”

“Thật phiền, đã chết mà vẫn còn không quên được!” Thần trí của Triệu Tiền Tôn lại trở về tỉnh táo một lần nữa có hơi phiền não khi nghe giọng nói trong đầu.
Mà tiếng ồn ào lớn hơn dần dần lấp đi tiếng lải nhải, bỗng nhiên âm thanh trở nên bén nhọn chói tai làm cho Triệu Tiền Tôn đột nhiên bừng tỉnh.
“Lão già! Ngươi đừng hòng nghĩ cái gì hết! Khi lão nhị nhà ta tỉnh lại, chúng ta sẽ đi!" Giọng nói của âu Dương kêu gào vang lên bên tai Triệu Tiền Tôn.
"Đi? Con mẹ nó đi! Ngươi có thể đi sao, ngươi có thấy hắn muốn đi đâu không?" Đồng thời Thái A cũng kiêu ngạo đáp lại.
“Ta muốn một quất quất chết ngươi!” âu Dương tức giận kêu lên.
“Đạo gia ta sẽ dùng một kiếm đâm chết ngươi!” Giọng nói của Thái A cũng vang lên.
Triệu Tiền Tôn mờ mịt ngồi dậy, nhìn âu Dương ở phía xa xa đang đánh nhau với Thái A, trong lúc này hắn không biết có phải bản thân mình còn đang nằm mơ hay không.
Tông chủ Kiếm tông Thái A cầm trường kiếm đánh nhau cùng với âu Dương cầm một con chó trong tay, lúc này tông chủ Kiếm tông thủ khoa kiếm đạo càng giống lưu manh hơn, không có vận dụng bất kỳ chân nguyên kiếm ý nào mà chỉ đơn thuần dùng lực chém.
Mà âu Dương đối diện quơ cào kiếm pháp, Tịnh Tử đều bị âu Dương đùa nghịch ra kiếm hoa, đồng thời Tịnh Tử cũng há miệng phối hợp âu Dương vung vẩy cắn về Thái A một cái.
Trần Trường Sinh đứng ở một bên nhìn Lãnh Thanh Tùng còn đang hôn mê, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, lúc ở Thanh Vân tông, dường như cứ cách mấy ngày đại sư huynh nhà mình sẽ cùng chưởng giáo diễn một lần.
Hai người hô to kêu nhỏ còn xen lẫn tiếng chó sủa của Tịnh Tử, ầm ĩ đánh nhau ở bên cạnh Vấn Kiếm trì.
"Tỉnh lại rồi?" Giọng nói của Bạch Phi Vũ truyền đến phía sau Triệu Tiền Tôn.
Một đồng tiền phản xạ có điều kiện xuất hiện ở kẽ ngón tay Triệu Tiền Tôn, vừa định động thủ lại nhớ tới người phía sau là vị kiếm tu áo trắng kia.
Triệu Tiền Tôn quay đầu, một lần nữa nhếch nụ cười, chắp tay về phía Bạch Phi Vũ mà nói: "Đa tạ đạo huynh quan tâm, ta không có chuyện gì!”
"Thật đúng là giống như đại sư huynh nói, vô sỉ của ngươi và hắn đều chiếm đến chín phần." Bạch Phi Vũ cười, nhìn Triệu Tiền Tôn dối trá trước mắt.
Nhưng Bạch Phi Vũ không hề ác ý, chỉ vươn tay, một cái bình bạch ngọc xuất hiện: "Đây là đại sư huynh nhà ta tặng ngươi, Ngộ Đạo đan nhị phẩm, đối với việc vừa rồi ngươi lên tiếng, cho dù là có ý tốt hay là có thâm ý khác, cái tình này coi như hắn trả lại ngươi!”
Ra tay một cái là Ngộ Đạo đan nhị phẩm?!!
Nhị phẩm đan dược gần bằng nhất phẩm linh đan??
Nhóm người này có lai lịch gì? Vậy mà lại ra tay hào phóng như vậy?
Triệu Tiền Tôn cười cười từ chối: "Ta chỉ là phí một ít miệng lưỡi, không cầm nổi đan dược nặng như vậy, kính xin đạo hữu thu hồi đi!”
Bạch Phi Vũ nhìn Triệu Tiền Tôn trước mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi cảm giác Ngộ Đạo đan nhị phẩm này không đủ trả lại nhân tình ngươi sao?”
Triệu Tiền Tôn lắc đầu, đừng nói đủ rồi, cho dù bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu thật sự cầm lấy đan dược này, ai biết phía sau có cái gì chờ hắn, vừa định mở miệng nói cái gì đó, cái bình bạch ngọc kia đã rơi vào trong tay hắn.
“Yên tâm đi, đan dược này chỉ dùng để trả lại nhân tình của ngươi, những thứ khác không nói!” Bạch Phi Vũ đi ngang qua Triệu Tiền Tôn, cũng không quay đầu lại.
Triệu Tiền Tôn nhìn nhị phẩm đan dược trong tay, nuốt nước miếng, nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: "Dám hỏi, các ngươi thật sự là tán tu sao?”
Bạch Phi Vũ không trả lời, mà trực tiếp đi về phía hai người âu Dương còn đang ẩu đả, Triệu Tiền Tôn cắn răng đi theo.
"Lão tạp mao! Cắn ta một cái thì nhận lấy một trảm của ta đi!" âu Dương kêu gào giơ Tịnh Tử đập một cái.
Thái A cười to một tiếng, hung tợn mở miệng: "Tiểu súc sinh, ăn một kiếm của đạo gia đi!”
Một vị là tông chủ Kiếm tông, vị kia là thủ tịch một phong của Thanh Vân tông thuộc chín đại thánh địa.
Hai người hoàn toàn buông bỏ bộ dạng lúc ở bên ngoài, cứ như vậy quằn quại cùng một chỗ.
Đánh nhau xong, đột nhiên hai người uống rượu, liều mạng so tửu lượng.
Không bao lâu sau, Thái A đã say, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt đã không còn tỉnh táo.
Chỉ vào âu Dương đang ngủ say mà cười to: "Thật không biết tiểu tử ngươi là người như thế nào, trách không được đồ thần kinh kia và Động Hư Tử đều quen ngươi như vậy, lúc này ta và ngươi mới ở chung mấy ngày, vậy mà cũng không nhịn được thích tiểu tử nhà ngươi!”
Nghe thấy danh hiệu đồ thần kinh, trên mặt Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh không khỏi giật giật, cái tên này là danh hiệu của sư phụ nhà mình.
Nếu sư phụ ở chỗ này nghe được Thái A gọi danh hiệu của hắn, bảo đảm không chừng có thể kéo râu ria nhau!
Sư phụ nhà mình ghét nhất bị người khác gọi cái danh hiệu này!
Nhưng Thái A không chút để ý, hài lòng nhìn âu Dương đang ngủ say trước mắt, tiểu tử này làm việc không hề cố kỵ chút nào, bất cứ chuyện gì cũng đều làm theo tâm ý.
Dám làm, nhưng vẫn giữ vững điểm mấu chốt.
Thật đáng quý!
Đám lão bất tử này ở vị trí cao quá lâu, gặp qua quá nhiều người.
Các tiểu bối nơm nớp lo sợ tất cung tất kính làm bọn họ thấy chán.
Đột nhiên xuất hiện một tên hỗn đản vô dục vô cầu, thẳng thắn mà làm, ngược lại làm cho bọn họ có thêm hứng thú.
Vô dục tắc cương, chỉ cần cái gì đều không màng, vậy liền không có gì phải sợ.
Loại người này đáng quý, coi như là tu sĩ vô vi cũng không phải chỉ mo tưởng đại đạo vô thượng sao?
"Tiểu tử, đừng giả vờ! Đứng dậy đi!" Thái A nhìn âu Dương còn đang giả bộ ngủ, bất mãn mở miệng.
âu Dương ngồi dậy phun rượu đã uống ra, lau khóe miệng, nếu không phải mình vẫn trốn rượu, hôm nay mình không thể không thua!
Thái A tức giận mà nhìn âu Dương: "Tiểu tử, sư đệ ngươi tu Thanh Liên kiếm ý bản mệnh của Kiếm tông ta, nhất định phải thông qua vô số kiếm ý tôi luyện bản thân, như vậy mới có thể tu Thanh Liên kiếm ý đến cực hạn! Ở lại Vấn Kiếm trì Kiếm tông ta là vì tốt cho hắn! Như vậy đi, ta có thể miễn cưỡng thu hắn làm đệ tử ký danh, như vậy cũng coi như danh chính ngôn thuận.”
âu Dương vừa nghe, ngay lập tức hưng phấn xoa tay: "Thu sư đệ nhà ta làm đệ tử, vậy còn ta thì được cái gì, Vấn Kiếm trì này dời đến Tiểu Sơn phong Thanh Vân tông có lẽ là cũng không có vấn đề gì chứ?”
Vấn Kiếm trì Kiếm tông? Lấy ra đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận