Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 464: Tiên Ma Yêu

“Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, quan tâm hỏi.
Mặc dù không biết tụt huyết áp từ trong miệng của đại sư huynh là có ý gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được đó chẳng qua chỉ là cái cớ đại sư huynh đưa ra mà thôi.
Lúc này âu Dương không thể nói được lời nào nữa, nỗi đau nhân đôi gần như phá hủy ý thức của hắn.
Khuôn mặt của Bạch Phi Vũ tràn đầy lo lắng, vừa định bước lên phía trước thì Tịnh Tử lại mặt chó nghiêm túc ngồi xổm trước mặt âu Dương nói: “Chủ nhân đang ngộ đạo, ngươi chạm vào hắn sẽ cản trở hắn ngộ đạo!”
Đây là lời âu Dương sớm đã dặn dò với Tịnh Tử, một khi hắn xảy ra chuyện gì thì chỉ cần nói hắn đang ngộ đạo.
“Ngộ đạo?” Bạch Phi Vũ kinh ngạc nhìn âu Dương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ngộ đạo lại đau đớn như vậy.
Sau khi âu Dương cho hắn một cái nhìn trấn an liền không nói gì nữa, Bạch Phi Vũ nhất thời không thể hiểu được tình hình.
Lượng Thiên xích xuất hiện trong tay hắn, Bạch Phi Vũ mặc đồ trắng đứng trước mặt âu Dương.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai quấy rầy đến đại sư huynh!
Sự dịu dàng trong mắt Bạch Phi Vũ biến mất, ôm lấy tiểu hồ ly được âu Dương đặt trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc, Lượng Thiên xích khẽ sáng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Từ sáng sớm đến mặt trời lặn thì nỗi đau vô tận cuối cùng cũng tan biến.
âu Dương nghiến răng miệng tràn đầy máu tươi, hắn nuốt xuống một ngụm máu thấm ướt cổ họng, ngơ ngác mắng một tiếng: “Mẹ kiếp...”
Vừa thốt ra từ này thì âu Dương lập tức ngã xuống đất.
Bạch Phi Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy âu Dương, lo lắng kiểm tra cơ thể của hắn.
Nhưng phát hiện âu Dương không có chuyện gì, chỉ là bất tỉnh thôi.
Bạch Phi Vũ không khỏi ngạc nhiên, nhìn âu Dương đau đớn như vậy nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ bất tỉnh thôi?
Nhìn tấm lệnh bài âu Dương nắm chặt trong tay, ánh mắt Bạch Phi Vũ cứng lại.
Tam sư huynh?
Con chuột nhỏ đang trốn trong góc rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Thật đúng là một phế vật vô dụng!
Bạch Phi Vũ xoay người cõng âu Dương đang bất tỉnh ở trên lưng, chậm rãi đi về phía thôn trang cách đó không xa.
Suốt ngày làm vẻ mặt mỉm cười giống như đi nghỉ phép.
Đối xử với âu Dương quá mức nhiệt tình, chuyện này từng khiến âu Dương cho rằng bản thân có phải sống không còn lâu nữa, sắp chết rồi hay không.
Đối mặt với những câu hỏi của âu Dương, Bạch Phi Vũ lại luôn mỉm cười không có trả lời.
Ngược lại quay đầu hơi tận hưởng cuộc hành trình trên con đường xa xôi lần này.
Trên vai có chim xanh, bên cạnh có đại sư huynh.
Trong lòng Bạch Phi Vũ rất vui mừng, thậm chí còn hy vọng tu vi của mình sẽ hồi phục chậm hơn một chút thì như vậy đại sư huynh có thể dành nhiều thời gian hơn cho hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Phi Vũ không nhịn được trầm xuống, Tam sư huynh này rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Thế mà để đại sư huynh giúp hắn đến mức này?
Ngay cả việc của bản thân cũng làm không tốt, không bằng nấu cơm cả đời ở trên Tiểu Sơn phong đi!
Đương nhiên nếu như hắn không muốn làm sư huynh, thì bản thân có thể miễn cưỡng cùng hắn đổi vị trí với nhau!
Mặc dù Bạch Phi Vũ vẫn như cũ không thể chịu nổi cuộc sống này, nhưng bảo vệ đại sư huynh chu toàn thì vẫn không có vấn đề gì!
Thậm chí bây giờ Bạch Phi Vũ nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng cũng hơi không vừa mắt, dựa vào việc được đại sư huynh nhặt trước nên mỗi ngày hắn đều gọi huynh trưởng huynh trưởng không ngừng.
Chẳng lẽ không biết tuân thủ tôn trọng lễ nghi sao?
Lãnh Thanh Tùng đang lao nhanh trên đường lại dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía nam, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn cảm thấy tim mình đập nhanh.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, thế mà lại khiến hắn hơi cảm thấy khó chịu chứ?
Lãnh Thanh Tùng dừng lại cau mày, khuôn mặt nghiêm nghị tràn đầy vẻ khó hiểu.
Trong lòng động đậy, con rắn nhỏ màu trắng Mộc Vụ từ trong lòng hắn thò đầu ra, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Lãnh Thanh Tùng một cách nghi ngờ giống như đang hỏi tại sao hắn lại dừng lại.
Lãnh Thanh Tùng áy náy liếc nhìn con rắn nhỏ màu trắng, sau đó buông bỏ sự khó hiểu của mình liền vội vã lên đường lần nữa.
Trần Trường Sinh đã hoá thân thành Tổ Uyên vẫn không biết mình đã đắc tội Bạch Phi Vũ, mà vốn dĩ Tổ Uyên không có chút cử động nào đột nhiên lại thở ra từ miệng và mũi.
Ánh trăng chiếu vào quan tài, Tổ Uyên ở trong quan tài đột nhiên mở hai mắt ra thì có một tia ánh sáng màu sáng vàng đột nhiên bắn ra.
“Đây chính là thân thể của Ma hoàng Tổ Uyên sao?” Tổ Uyên ở trong quan tài lạnh lùng nói, một tay giữ mép quan tài và bước ra ngoài.
Loạng choạng quỳ trên mặt đất, bây giờ hắn vẫn chưa quen với thân thể này nên đi lại vẫn hơi khó khăn.
Tổ Uyên khó khăn ngồi xếp bằng với tư thế ngũ tâm triều thiên trên mặt đất, rồi nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở.
Những ký ức phức tạp không ngừng ùa về phía hắn, tất cả đều từ Tổ Nguyên ban đầu và trong đó còn xen lẫn ký ức của Lăng Phong.
Tổ Uyên đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt hiện lên một chút kinh ngạc, hắn không ngờ Lăng Phong và Tổ Uyên lại có nguồn gốc như vậy.
Lăng Phong này cũng có kỳ ngộ như vậy sao?
Nếu như Lăng Phong không có bị chém đầu, e rằng sau này nhất định là một đại địch!
Tổ Uyên cúi đầu, trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ, sự nghi hoặc trên trán càng rõ rệt hơn.
Ký ức của Tổ Uyên Ma tộc tạm thời buông xuống không nói.
Lấy được cơ thể của Tổ Uyên từ Lăng Phong, mượn xác hoàn hồn rồi đến nhân gian bị đại sư huynh hắn đánh thành thịt nát xương tan.
Trong khoảng thời gian này, ngoài ra Lăng Phong còn tự nói hắn bị mắc kẹt trong khoảng không vô tận rốt cuộc là từ đâu đến chứ?
Chẳng lẽ là giống hắn, cũng trùng sinh đến thế giới này sao?
Nếu thật sự là như vậy, e rằng trên đời này không chỉ có hắn và Lăng Phong có được năng lực như vậy.
Sự phức tạp của thế giới này có lẽ cũng vượt xa sức tưởng tượng của hắn!
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này, mặc dù bây giờ hắn đã trở thành Tổ Uyên.
Nhưng cơ thể này đã mất hết tu vi, hơn nữa sau khi đan điền khí hải linh đài được thần hồn quái dị của hắn tu sửa vẫn cần phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Tổ Uyên không có quan tâm đến những chuyện tu luyện này.
Tư chất của cơ thể này vượt xa bản thân hắn khi còn là Trần Trường Sinh.
Tu luyện lại với hắn mà nói, gần như không có chút áp lực nào.
Chưa kể hôm nay hắn đã đặc biệt chuẩn bị nhiều thủ đoạn khác nhau cho bản thân mình.
Tổ Uyên giơ tay lên, một hơi thở bí ẩn truyền ra từ trong tay hắn.
Tiên thiên phù lục của Trận Tổ ngay lập tức xuất hiện trong tay.
“Chớp mắt!” Tổ Uyên cúi đầu khẽ uống một hơi, sau đó biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo đã đến cấm địa của Vạn Pháp tông, bên trong cánh cổng phù văn.
Trận Tổ đang ngồi trước mặt mỉm cười nhìn hắn.
“Thành công rồi?” Trận Tổ nhìn Tổ Uyên trước mặt cười như không cười hỏi.
Tổ Uyên sốt ruột liếc nhìn Trận Tổ rồi nói: “Là ta, huỷ bỏ trận pháp thôi!”
Trận Tổ nhìn Tổ Uyên thật sâu rồi vung tay ra, vô số sợi tơ biến mất trong không trung rồi nói: “Lúc đầu ngươi đã không thể giữ được nữa, ta còn cho rằng ngươi đã thất bại nhưng không ngờ ngươi lại thành công!”
Tổ Uyên ngồi xếp bằng xuống tuỳ tiện đáp: “Có lẽ là thiên mệnh theo ta!”
Trận Tổ nhìn Tổ Uyên trước mặt, lắc đầu thở dài: “Không biết có phải vì chúng ta có cùng ký ức hay không, nhưng khi ta nhìn thấy mặt của ngươi liền muốn giết ngươi!”
Tổ Uyên bật cười và phản bác một cách yếu ớt: “Đừng nói ngươi, nếu như để ta nhìn vào gương thì ta còn muốn giết mình nữa mà!”
Cảm giác lạ lùng này, vẫn cần có thời gian để thích ứng với nó.
Nhưng quả thật là Trần Trường Sinh đã không còn tồn tại trên thế giới này.
Chỉ có Trận Tổ, Lông Bông và Tổ Uyên.
Tiên, Ma, Yêu.
Chỉ là không có Trần Trường Sinh của Nhân tộc mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận