Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 509: Về tông

Trên ngọn núi chính của Thanh Vân phong, hai đạo sĩ một già một trẻ đang ngồi trên mặt đất.
Lão đạo sĩ miệng lưỡi lưu loát, vô số đạo văn huyền ảo lưu chuyển ở giữa hai người, đạo sĩ trẻ tuổi đối diện nghe đến say mê, hoàn toàn đắm chìm trong biển đạo mà lão đạo sĩ đang giảng.
Nửa mẫu Khánh Vân quay cuồng trên đỉnh đầu, vô số đạo văn kia không ngừng tràn vào trong Khánh Vân, mỗi một đạo văn tiến vào sẽ khiến Khánh Vân vốn đang tỏa ra làn khí đen vàng tăng thêm một tia đạo vận.
Hai người họ chính là Động Hư Tử và Triệu Tiền Tôn.
Động Hư Tử đang không ngừng giảng đạo nhìn Triệu Tiền Tôn đắm chìm trong giảng đạo, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Vị đệ tử đi được nửa đường này tuy không có danh phận sư đồ nhưng thiên phú cao, cũng không thua kém gì đám quái vật trên Tiểu Sơn phong kia.
Đợi một thời gian nữa, người này chắc chắn sẽ là một trong những thiên tung lấp lánh nhất trong thiên địa này!
Mà Triệu Tiền Tôn vốn chỉ là tán tu vẫn chưa được tiến hành tu luyện mang tính hệ thống.
Trong khoảng thời gian này ở Thanh Vân tông, hắn giống như một miếng bọt biển, không ngừng tiếp thu đủ loại tri thức, ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp thu tất cả vào trong nhận thức của mình.
Không ngừng củng cố đạo cơ vốn có chút rời rạc của mình.
Mặc dù tu vi không tăng lên, nhưng Triệu Tiền Tôn lại có thể cảm nhận được thực lực của mình dường như đang thay đổi từng ngày.
Trong lòng Triệu Tiền Tôn vô cùng cảm kích vị chưởng giáo Thanh Vân tông đã dốc lòng dạy dỗ mình mọi thứ, mặc dù không có danh phận sư đồ.
Mà Triệu Tiền Tôn vốn miệng lưỡi khôn khéo, mấy ngày nay đi lại trên mười hai đỉnh núi của Thanh Vân tông, dựa vào gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cũng là một khuôn mặt quen thuộc lăn lộn trong Thanh Vân tông.
Đặc biệt là các hòa thượng của Đại Linh Sơn tự tạm trú trên Vấn Kiếm phong vô cùng nhiệt tình với mình, chỉ cần những khi mình rảnh rỗi, sẽ có mấy hòa thượng vây quanh và tranh luận về Phật đạo pháp với mình.
Đại Linh Sơn tự cũng là một trong chín Thánh Địa lớn, đương nhiên có trình độ Phật pháp cao nhất, hiếm thấy trong thiên địa này.
Mình đạt được truyền thừa của hai vị Phật gia tiên tổ ở trong nhân gian kia.
Nhưng khổ nỗi là hắn không có bất kỳ nghiên cứu nào về Phật pháp, cho nên ngoài lần giác ngộ kia ra thì việc tu luyện Phật pháp vẫn gặp trở ngại.
Mà các đại hòa thượng tạm trú ở Vấn Kiếm Phong, lại vây quanh mình bàn luận Phật pháp mỗi ngày giống như đưa gối cho mình khi buồn ngủ.
Triệu Tiền Tôn tự nhiên vui vẻ nhận tất cả, thậm chí sau khi bàn luận những đại hòa thượng kia còn có một biểu cảm cảm ơn!
Quả thực khiến Triệu Tiền Tôn vui mừng không thôi, ngoại trừ mái tóc ngày càng rụng nhiều, thực lực của mình có thể nói là đang tăng lên với tốc độ nhanh chóng.
Có thể đây chính là trở nên hói đầu cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Triệu Tiền Tôn thường xuyên an ủi mình như vậy.
Động Hư Tử dừng lại giảng đạo, nhìn Triệu Tiền Tôn vẫn đang cảm ngộ đạo pháp, yên lặng hộ đạo cho đối phương.
Sau khi Triệu Tiền Tôn hấp thụ hết tia đạo vận cuối cùng, mới giật mình tỉnh lại, thu hồi nửa mẫu Khánh Vân trên đỉnh đầu, sau đó khẽ cúi đầu với Động Hư Tử.
Động Hư Tử nhìn Triệu Tiền Tôn, khóe miệng nở nụ cười nói: “Hôm nay giảng đạo, chính là đạo của Kim Đan cảnh, bây giờ người chỉ cách đại tu sĩ một con đường, vốn không cần giảng Kim Đan chi đạo này cho ngươi, nhưng căn cơ của ngươi bất ổn, hơn nữa trên người còn mang Bách gia chi pháp, cho nên nhất định không thể quên củng cố vững chắc đọa cơ của mình!”
Triệu Tiền Tôn trong lòng cả kinh, trên người mình có đủ loại truyền thừa, đây vốn là bí mật lớn nhất của mình, nhưng chưởng giáo Thanh Vân tông trước mắt lại liếc mắt một cái đã nhìn ra mình không chỉ có truyền thừa chính thống của Thanh Vân tông, mà còn có truyền thừa Phật môn.
Không hổ là chưởng giáo của Thanh Vân tông, cũng không hổ là người đứng đầu thiên hạ!
Ở trước mặt người này mình hoàn toàn không có bất kỳ bí mật nào đáng nói!
Sự kinh hoảng trong mắt Triệu Tiền Tôn trôi qua tức thì, sau đó trịnh trọng hành lễ với Động Hư Tử, tỏ vẻ thụ giáo.
Động Hư Tử lại giơ tay lên, ý bảo Triệu Tiền Tôn có thể rời đi, giảng đạo hôm nay đã kết thúc.
Triệu Tiền Tôn đứng lên khẽ khom người, rồi chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng Triệu Tiền Tôn biến mất ở trước mắt mình, Động Hư Tử mới thu hồi lại vẻ trang nghiêm làm gương kia, mang theo thoải mái nhìn về phía bầu trời, cười hỏi: “Thế nào? Trở về rồi lại trốn tránh không gặp người à?”
Trên bầu trời, dưới một đám mây trên đỉnh đầu, âu Dương đang giẫm lên Tịnh Tử dần xuất hiện.
âu Dương từ trên người Tịnh Tử nhảy xuống, tùy tiện chắp tay với Động Hư Tử, tùy ý nói: “Hai chúng ta có xung đột trong số mệnh, ngươi vừa giảng đạo, hai chúng ta sẽ ngáy ngủ, ta không cách xa một chút, chẳng lẽ để cho ngươi xấu mặt ở trước mặt hắn à!”
Động Hư Tử nghe thấy lời của âu Dương, da mặt co rút, tiểu tử này trở về lại vén gốc gác của mình, thật sự đáng ghét!
âu Dương lại tò mò nhìn thoáng qua phương hướng Triệu Tiền Tôn rời đi, ngạc nhiên quay đầu nhìn Động Hư Tử nói: “Lão đầu, ngươi đổi tính rồi à? Sao trước kia không thấy ngươi để ý dạy đồ đệ như vậy?”
Động Hư Tử cười ha ha một tiếng, chậm rãi đứng lên nói: “Ta đã từng cho rằng, đạo của mỗi người đều nên tự mình đi tìm, chỉ có khi tự mình tìm được, mới xem như chân chính là đạo của mình.”
Nói tới đây, trên mặt Động Hư Tử mang theo một vẻ đau thương nói: “Nhưng ta lại quên mất, thân là sư trưởng, ở trước khi cây non lớn lên nhất định phải cho đầy đủ dinh dưỡng và chỉ dẫn chính xác, nếu không cuối cùng cây non trưởng thành đại thụ che trời hay là củi lửa đều không giống nhau, sẽ trở nên khó nói trước được.”
Giọng nói của Động Hư Tử có chút thê lương và thêm chút đau lòng.
âu Dương cũng hiểu được, những gì Động Hư Tử nói là chỉ Lăng Phong trước đây, Lăng Phong biến thành bộ dạng như vậy có liên quan đến phương thức nuôi thả của Động Hư Tử.
Mặc dù cũng là phương thức nuôi thả với đệ tử giống như Hồ Vân, nhưng Hồ Vân sẽ ra tay đúng lúc giải thích nghi hoặc cho đệ tử.
Nhưng phương thức nuôi thả của Động Hư Tử lại là nuôi thả thật sự, để mặc cho đệ tử tự mình thành tài.
Động Hư Tử nói xong, hai người trầm mặc một hồi, Động Hư Tử mới lấy lại thần sắc, cười nhìn âu Dương hỏi: “Trải đường cho những sư đệ kia của ngươi xong rồi?”
âu Dương tức giận liếc nhìn Động Hư Tử nói: “Tạm được, thiếu chút nữa không chết!”
Động Hư Tử cười híp mắt nói: “Lúc trước ngươi luôn nói việc chúng ta làm là sai, nhưng đến khi đặt trên người ngươi, không phải ngươi cũng đưa ra lựa chọn giống như chúng ta sao?”
Hy sinh chính mình để giúp đỡ người khác.
Đây là chuyện âu Dương rất coi thường Hồ Vân và Động Hư Tử.
Bọn họ chính nghĩa lẫm liệt hy sinh chính mình, sau đó đặt đại nghĩa ở trên người đời sau.
Giống như bắt cóc đạo đức tốt cho thế hệ sau.
Phương thức này khiến âu Dương cảm thấy buồn nôn, càng bài xích hơn.
Nhưng trong mắt Động Hư Tử, âu Dương lại lựa chọn giống như bọn họ, điều đó rất tàn khốc với âu Dương, dù sao âu Dương cũng chỉ là một hài tử.
“Vất vả rồi, thật xin lỗi…” Động Hư Tử mấp máy môi nói.
âu Dương lại lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực, ý vị thâm trường nhìn Động Hư Tử nói: “Quá trình phải trái còn chưa xảy ra, ngươi làm sao biết được ta sẽ đi trên con đường mà các ngươi tưởng tượng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận