Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 534: Lời độc thoại nội tâm của Huyền Linh Tử, phong chủ Linh Thú phong

Lãnh Thanh Tùng vốn ít nói, còn âu Dương đang bận rộn cắt giấy nên đoạn đường này yên tĩnh rất nhiều.
Tiểu Lông Bông được âu Dương mang theo bên người, đã biến thành kích thước bằng bàn tay, thành thật giúp đỡ âu Dương cắt giấy, thu dọn giấy vụn.
Bộ dạng đầu khỉ não khỉ nhưng lại nghiêm túc không thể tả.
Mà nội tâm giãy dụa nhất chính là con lừa phía dưới mông âu Dương.
Hôm nay bị bịt miệng, trong lòng Huyền Linh Tử giãy dụa rất muốn quăng xuống âu Dương đang cưỡi ở trên lưng mình, sau đó ra sức đánh một trận.
Để cho tiểu tử này biết, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo!
Có ai cưỡi trên người sư thúc nhà mình đi du ngoạn không?
Hơn nữa còn làm nhục một vị tu sĩ Đại Thừa kỳ bằng cách cột một cây cà rốt ở trước mặt mình!
Khinh người quá đáng!
Thật sự khinh người quá đáng!
Huyền Linh Tử vô cùng tức giận lại tức giận hơn!
Nhưng hắn cực kỳ sĩ diện không biến thành chân thân.
Mình hoàn toàn không thể chấp nhận được sự nhục nhã như vậy.
Mà nếu như đặt ở trên người một con lừa, điều này cũng không tính là vô cùng nhục nhã!
Hiện tại mình chính là một con lừa, một con lừa bình thường mà thôi!
Chỉ cần tiểu tử âu Dương này không phát hiện ra, vậy mình nhất định phải tiếp tục ngụy trang!
Ngoại trừ Linh Thú phong chỉ có rất ít người biết chuyện mình thích biến thành động vật.
Nhưng nếu để tiểu tử âu Dương biết được chuyện này, thì e rằng toàn bộ thế giới đều biết!
Nếu nhược điểm lớn này của mình rơi vào tay tiểu tử này, đừng nói là xóa bỏ giấy nợ từ những năm trước, nói không chừng cả đời này mình sẽ bị tiểu tử này lấy lịch sử đen tối này ra uy hiếp!
Con lừa chở âu Dương hạ quyết tâm trong lòng, nhân lúc âu Dương không để ý đến mình sẽ lén lút chạy đi.
Chắc chắn tiểu tử áo đen bên cạnh cũng không biết chân thân của mình… Nhỉ?
Ánh mắt con lừa nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, lại phát hiện Lãnh Thanh Tùng đang kinh ngạc nhìn mình.
Nhất thời con lừa hoảng hốt trong lòng, quay đầu về phía Lãnh Thanh Tùng và phát ra một tiếng lừa thuần thục:
“Ừm a!”
Lãnh Thanh Tùng nhìn con lừa trước mắt, trong ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc.
Thanh Vân tông thật sự cao thủ như mây sao?
Vốn cho rằng sau khi mình thăng chức đại tu sĩ, thế gian này sẽ có ít địch thủ.
Không nghĩ đến một con lừa của Thanh Vân tông lại có tu vi Đại Thừa kỳ?
Vậy thì tu vi của Động Hư Tử cao thâm đến trình độ nào, mà đến bây giờ mình vẫn không thể nhìn thấu được?
Lãnh Thanh Tùng nhìn con lừa quái dị trước mắt, Lãnh Thanh Tùng không khỏi trở nên cảnh giác với chiều sâu của thế giới này.
Quả nhiên không thể xem thường người trong thiên hạ!
Lãnh Thanh Tùng thầm nghĩ trong lòng.
Huyền Linh Tử bị Lãnh Thanh Tùng nhìn chằm chằm đến phát hoảng, cuối cùng nhịn không được mà truyền âm với Động Hư Tử đang ở Thanh Vân tông cách xa ngàn dặm: “Chưởng giáo! Mau tới! Tiểu Sơn phong không coi bề trên ra gì, lại cưỡi ta ra ngoài du ngoạn."
Động Hư Tử đang giảng đạo cho đệ tử Thanh Vân tông phía dưới, nghe thấy lời truyền âm cách ngàn dặm của Huyền Linh Tử, đạo âm vốn mờ mịt huyền ảo trong nháy mắt giống như bị bóp cổ họng.
“Khụ khụ khụ!”
Động Hư Tử nghẹn đến đỏ bừng mặt, bởi vì hắn muốn cười mà không dám cười, nên liều mạng ho khan.
Rất nhiều đệ tử đang ngồi nghe đạo ở phía dưới lấy lại tinh thần từ trong đạo âm, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Động Hư Tử ở trên đài cao.
Động Hư Tử cố gắng nhịn cười, trên mặt lại không có chút sơ hở nào, nghiêm túc nói: “Hôm nay giảng đạo dừng ở đây, bài tập không nên bỏ qua, không được lười biếng!”
Sau khi đám đệ tử hành lễ bái tạ, Động Hư Tử đột nhiên biến mất trên đài cao, trở về chỗ ở của mình.
Hắn bấm ngón tay tính toán một chút, ngay sau đó biết được đầu đôi câu chuyện, hắn cau mày truyền âm nói với Huyền Linh Tử: “Thường ngày đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên biến thành dã thú ở trước mặt người ngoài, biến thành bộ dạng này, chẳng phải là đang tổn hại thể diện Thanh Vân tông ta sao?”
“Chưởng giáo dạy phải, hiện tại đừng giáo huấn ta, tới cứu ta trước!” Ở dưới mái hiên, Huyền Linh Tử lập tức nói.
“Sao không cơ hội tự mình lẻn về?” Động Hư Tử hỏi ngược lại.
Huyền Linh Tử nói với giọng nức nở: “Trên Tiểu Sơn phong đều là quái vật gì? Tiểu tử âu Dương này cổ quái còn chưa tính, tiểu tử áo đen bên cạnh này đạt được Hợp Thể từ khi nào? Hắn vẫn luôn có dáng vẻ nếu ta dám chạy, hắn sẽ đâm đên một kiếm."
Động Hư Tử trầm ngâm một chút, ngay sau đó nói: “Nếu để cho tiểu tử âu Dương biết hắn đang cưỡi ngươi, thì e rằng cả đời này ngươi đều bị hắn gây khó dễ!”
“Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên ta mới mời chưởng giáo ra tay!” Huyền Linh Tử vội vàng nói.
“Nếu không thì ngươi để cho hắn cưỡi trước, đám tiểu tử âu Dương muốn đi Phiêu Miểu các tham gia Phong Vân bảng trăm năm một lần, đúng lúc ngươi làm trưởng lão đi theo dự lễ của Thanh Vân tông ta thôi?” Động Hư Tử hỏi.
Huyền Linh Tử lập tức nổi giận: “Cho dù là trưởng lão đi theo, ta không ăn được tiền bổng lộc của tông môn thì cũng thôi đi, nhưng dựa vào cái gì ta còn phải cõng tiểu tử này đi? Thật sự cho rằng một tu sĩ Đại Thừa kỳ như ta không cần mặt mũi sao?”
Động Hư Tử lại thản nhiên trả lời: “Dù sao thì trước kia ngươi cũng không phải chưa từng bị Hồ Vân cưỡi, cho nên ngươi để đệ tử của hắn cưỡi một lần cũng không sao!”
Huyền Linh Tử coi như đã nhìn ra, có lẽ chưởng giáo này không muốn móc tiền phí đi lại đến xem lễ, còn muốn để mình làm không công!
Các tông môn lớn qua lại với nhau bằng cách tổ chức các sự kiện trọng đại và các tông môn khác đến tham dự lễ.
Loại chuyện này không có mấy trưởng lão của tông môn lớn muốn đi.
Cho dù là bồi thường, cũng không có ai muốn đi.
Dù sao thì những người có thể trở thành trưởng lão của chín Thánh Địa lớn đều là thiên kiêu trong một lĩnh vực nào đó, hoặc ít nhất cũng là một đại tu sĩ.
Tham gia mấy chuyện dự lễ không có ý nghĩa này, đối với bọn họ mà nói, nó chẳng những vô dụng, mà còn ảnh hưởng ngộ đạo của mình.
Mỗi lần đi dự lễ, mọi người đều đi theo thứ tự.
Lần này mình chẳng những phải làm một người coi tiền như rác, mà còn phải cõng tiểu tử âu Dương này!
Lần mua bán này quả thực lỗ lớn!
Khi Huyền Linh Tử tỏ vẻ kháng nghị, lại phát hiện mình bị Động Hư Tử ngăn cản!
Con lừa xanh trắng đan xen nhìn về phía cà rốt lắc lư trước mắt mình, cảm giác thế giới của mình như mất đi màu sắc.
So với Huyền Linh Tử khóc không ra nước mắt, Lãnh Thanh Tùng ở bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được, nhìn âu Dương đang không ngừng cắt giấy.
Lãnh Thanh Tùng nghiêng đầu hỏi: “Huynh trưởng, từ khi ta trở về ngươi đã cắt những thứ này, ngươi định làm cái gì sao?”
âu Dương nghe thấy câu hỏi của Lãnh Thanh Tùng, tùy ý nói: “Không có, chỉ là cảm thấy nhàm chán nên tiện tay cắt một số đồ chơi mà thôi.
Lãnh Thanh Tùng cũng không tin lời giải thích của âu Dương, hắn luôn cảm thấy huynh trưởng đã thay đổi rất nhiều từ sau khi trở về nhân gian kia.
Có rất nhiều chuyện đang giấu diếm mình.
Cảm giác này khiến Lãnh Thanh Tùng vô cùng khó chịu, nhíu mày, thúc giục con ngựa một sừng dưới người lướt qua âu Dương, sau đó chắn ngang ở trước mặt âu Dương.
Lãnh Thanh Tùng một tay cầm dây cương, một tay đặt ở trên chuôi kiếm, xoát một tiếng rút ra trường kiếm trong tay, rồi hắn trở tay ném ở trước mặt âu Dương.
Trường kiếm lơ lửng trước mặt âu Dương, không hề nhúc nhích.
Lãnh Thanh Tùng nhìn âu Dương đang khó hiểu, ánh mắt kiên quyết nói:
“Nếu huynh trưởng có chuyện giấu diếm ta, chẳng bằng đâm ta một kiếm trước, vậy thì ta sẽ dễ chịu hơn!”
âu Dương đỡ trán than thở, sao tiểu tử này cứ động một chút là muốn chết muốn sống vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận