Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 450: Bản đồ

"Kiếm trong đá? Vì sao ta luôn cảm thấy nếu rút ra thì sẽ biến thành kị sĩ tóc vàng vậy?" âu Dương nhìn thanh kiếm bằng đá trong Diễn Võ trường, trong lòng thấp thỏm, nói.
"Kị sĩ tóc vàng? Đó là gì?" Bạch Phi Vũ mờ mịt hỏi âu Dương, Đại sư huynh luôn nói mê sảng khiến hắn không hiểu.
"Hiền đệ, đây cũng là bội kiếm trước khi tổ tiên nhà ta thành tiên đã dùng, thanh kiếm có linh, chỉ có người được nó đồng ý mới có thể rút ra!" Lý Dục vội vàng giải thích.
âu Dương nhìn thanh kiếm trước mặt, ngạc nhiên hỏi: "Lão ca, ta tò mò, từ khi Lý Thái Bạch thành tiên đến bây giờ đã trôi qua rất nhiều năm, chỉ bằng Lý gia mà có thể bảo vệ bảo vật này trong nhiều năm vậy sao?"
Đây là bảo vật Kiếm tiên để lại, mà trong thiên hạ có rất nhiều kiếm tu, nếu là đồ thật thì chỉ sợ Lý gia không tồn tại đến ngày thứ hai thì đã bị kẻ xấu đào mộ tổ tiên rồi.
Bây giờ gia chủ Lý gia chỉ là Nguyên Anh, thiên hạ này có rất nhiều tu sĩ mạnh ở ẩn không xuất hiện, ai chẳng muốn thấy phong thái của Kiếm tiên chứ?
Không nhổ được kiếm trong đá? Vậy thì ta xúc cả mảnh đất cho ngươi xem.
Kẻ ngốc không có tội, mang bảo vật mới có tội. Đạo lí bày rất đúng trong trường hợp của Lý gia.
Lý Dục hơi đỏ mặt, mất tự nhiên nói: "Hiền đệ quả nhiên sáng suốt, thật ra đó vốn không phải là kiếm gì, nó chỉ là một cột đá bình thường, chỉ dùng để kiếm tiền cho Lý gia! Không phải là thanh kiếm tổ tiên dùng hồi xưa mà chỉ là thanh kiếm mới được chôn xuống tháng trước."
Ồ, nó không phải có từ thời xưa mà là tháng trước, vậy thì không sao.
âu Dương dời mắt, hắn không có hứng nữa.
Bạch Phi Vũ yên lặng cách xa Lý Dục một bước, gia tộc đã từng mạnh nhất Triều Ca thành mà bây giờ biến thành như thế này, hắn có cảm giác sỉ nhục vì có đám con cháu thế này.
Lý Dục đỏ mặt, gia tộc hắn đã từng xuất hiện một vị Kiếm tiên, mặc dù bây giờ gia tộc sa sút, hơi kém chút nhưng hắn vẫn có lòng tin.
Đi đến góc Diễn Võ trường, trước một gốc cây cổ thụ cành lá sum suê, hắn chỉ vào cây cổ thụ nói: "Mặc dù kiếm trong đá là giả, nhưng cây cổ thụ này được truyền lại từ thời kì Thượng Cổ, trong truyền thuyết, Kiếm tiên lão tổ truyền đạo dưới cây này nên mạch kiếm tu bây giờ mới hưng thịnh như vậy!"
Ngươi nói truyền đạo? Không phải là Lý Thái Bạch đứng trên cây đọc những bài văn xấu hổ hôm đó chứ?
âu Dương lặng lẽ liếc nhìn Bạch Phi Vũ, thấy sắc mặt hắn đột nhiên rất khó coi thì biết đã đoán trúng rồi.
Mà trong lòng Bạch Phi Vũ cũng thất vọng, vốn còn muốn xem thử kiếp trước có để lại thứ gì cho bản thân hay không nhưng bây giờ thấy thì không có gì nữa.
"Đại sư huynh, ta nghĩ ta ở chỗ này đợi một thời gian, có được không?" Bạch Phi Vũ đột nhiên hỏi.
âu Dương sửng sốt một chút, hắn nhìn Lý Dục. Lý Dục cũng sửng sốt, hơi không tình nguyện, dù sao ở đây là chỗ ở cũ của lão tổ, ai biết hai người này muốn làm gì.
Lỡ như va chạm lão tổ...
Một khối linh tủy được đưa tới trước mặt Lý Dục, ánh mắt Lý Dục sáng lên.
Lỡ như có phạm lỗi với lão tổ, chắc ngài ấy cũng sẽ không trách tội!
Lý Dục cười ha ha cất linh tủy, hắn nói: "Nếu vị tiểu huynh đệ này muốn nhìn phong thái của lão tổ nhà ta, vậy xin cứ tự nhiên!"
Nói xong cũng dẫn đội ngũ đón khách của Lý gia rời khỏi Diễn Võ trường, thậm chí còn lịch sự đóng cửa giúp hai người.
âu Dương nhìn Diễn Võ trường, hơi khác với lần trước khi hắn chơi trò Kiếm tiên nhưng trên tổng thể thì nó không khác gì thời Thượng Cổ cả.
Hoặc nói là Diễn Võ trường vẫn như vậy, chỉ có cây cổ thụ cành lá sum suê trong vườn là đã gần như che phủ nửa cái sân.
Bạch Phi Vũ đứng dưới tán cây, giống như đang nhớ tới thứ gì, chim xanh trên vai cũng vui vẻ đậu trên đầu cành, múa điệu múa kì lạ cho âu Dương xem.
Bạch Phi Vũ áp bàn tay vào thân cây, mỗi gốc cây, cọng cỏ trong ngôi nhà này đều nằm trong trí nhớ của hắn, điều khiến Bạch Phi Vũ vui vẻ là dù xây cổ thụ này không phải là cái cây đã có lúc hắn sống ở đây nhưng nó cũng được chiết ra từ cây cũ.
Như vậy cũng coi như vật cũ, Bạch Phi Vũ cảm thán khi nghĩ tới điều đó.
Một trận gió thổi qua, cây cổ thụ lắc lư nhánh cây, tiếng lá cây sàn sạt giống như cũng nhận ra Bạch Phi Vũ, nó đang biểu đạt cảm xúc mừng rỡ của mình.
Bạch Phi Vũ hào hứng leo lên cây, bây giờ hắn đã mất hết tu vi, cũng chỉ có thể dùng tay chân leo lên như người bình thường. Nhưng nó hơi mục nát nên rất khó leo, tay chân hắn dùng sức leo, nhìn từ xa trông giống như một con giòi trắng đang nhúc nhích trên thân cây.
âu Dương bình tĩnh nằm trên ghế, nhìn cảnh tượng trước mắt, dùng Ký Lục thạch quay lại cảnh Tiểu Bạch leo cây.
Cây rất lớn, cũng quá cao, đối với người không có tu vi như Bạch Phi Vũ thì nó là một quá trình gian khổ. Nhưng hắn lại hào hứng leo, thậm chí còn cười rất tươi. Giống như hắn đang chào hỏi kiếp trước của hắn và cũng đang nhớ tới hai người bạn thân.
Điêu Mao ngoẹo đầu nhìn Bạch Phi Vũ, nó tò mò không biết chủ nhân của mình đang bị cái gì kích thích, nhưng trong lòng lại chờ mong hắn có thể leo lên.
Cuối cùng thì Bạch Phi Vũ ướt đẫm mồ hôi cũng run rẩy leo lên tán cây, đẩy nhánh cây trước mắt ra, hắn nhìn thấy phong cảnh của toàn bộ Triều Ca thành.
Dù đã trải qua rất nhiều năm vất vả gian nan, nhưng Triều Ca thành cũng không thay đổi bao nhiêu so với thời Thượng Cổ. Hắn giống như trở về lúc hắn đã từng là thủ lĩnh của kiếm đạo, là kiếm tu mạnh nhất thiên hạ, Lý Thái Bạch!
Hắn vui vẻ, trong lòng kiêu ngạo, muốn hô to, nhưng vừa hé miệng đã ngừng lại, ngơ ngác nhìn ra xa.
Khắp Triều Ca thành có bốn mươi tám phường, một con đường quanh co, nối liền từng phường rồi cuối cùng về tới trước cửa thành. Nó giống như một bản đồ hiện ra trước mặt hắn. Trong ngàn vạn năm qua, chắc cũng có vô số người đoán được bản đồ này, thậm chí cũng dựa vào nó tìm kiếm thứ gì đó nhưng không hề có thu hoạch.
Chỉ có Bạch Phi Vũ biết rõ đây chỉ là bản đồ bình thường ghi lại các tuyến đường thôi. Những nơi được ghi lại chính là những nơi mà hắn và âu Trị Tử từng đi qua. Cũng là nơi để kiếp trước hắn ngộ ra đạo tâm, lập nguyện muốn giúp trời đất này chém tiên.
Đây là thứ mà Lý Thái Bạch để lại cho hắn sao?
Bạch Phi Vũ bình tĩnh, thậm chí còn vui mừng. Lý Thái Bạch cũng chưa quên hai người bạn thân dốc sức giúp hắn.
Từng kí ức mơ hồ lúc trước cũng dần hiện rõ ràng trước mặt hắn. Người áo trắng đeo bội kiếm, người áo xanh khoanh tay, một người đi trước một người đi sau, đi suốt quãng đường dài vạn dặm.
Kiếp trước hắn hắn đã chuẩn bị sẵn để trải đường cho mình đi lần nữa sao?
Bạch Phi Vũ nhìn bầu trời:
Mây trắng bay trên cao, trời xanh ở phía xa.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận