Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 487: Đến lượt ta rồi!

âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ trước mặt, trong mắt đầy vẻ ân cần của cha già.
Trên thân thể còn truyền đến từng cơn đau nhức, nhưng cũng không thể ngăn cản cái nhướng mày hưng phấn của âu Dương.
Điều gì có thể thỏa mãn hơn chuyện tận mắt nhìn con trai mình công thành danh toại?
Huống hồ hắn còn nuôi lớn Thần Chủ tương lai!
Bạch Phi Vũ trước mặt, một thân áo trắng thêu tơ vàng, trong vẻ phong hoa tuyệt đại lại tràn đầy uy nghiêm của đế vương, một luồng khí huyền ảo từ trên thân đập vào mặt hắn, chỉ là đứng ở nơi đó, cũng khiến cho người ta nhịn không được muốn quỳ lạy.
Thật sự có dáng dấp của Thần Chủ tương lai!
âu Dương cực kỳ hài lòng, thật giống như nhìn thấy con trai mình nuôi bao nhiêu năm rốt cuộc cũng thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, có cảm giác vui mừng từ trong tận đáy lòng.
Không uổng công mấy ngày nay hắn ăn quả đắng nhiều như vậy, bây giờ nhìn thấy Bạch Phi Vũ trước mắt, hắn lập tức cảm giác khổ cực bấy lâu nay không hề phí công chịu đựng.
Hắn làm sao không biết, Yêu Tổ Bá Ngọc nói chờ mấy ngày sau tìm được Phong Thần bảo thư rồi mới phong thần, hắn quả thật cũng không cần chịu nhiều khổ cực.
âu Dương nhìn thoáng qua bảng tên của mình, hứ, còn tưởng rằng tiêu hết của hắn nhiều chân nguyên dữ lắm, chẳng qua là giảm bớt một trăm hai mươi sáu nghìn bảy trăm ba mươi lăm giá trị mà thôi.
So với một trăm triệu giá trị chân nguyên của hắn, đây chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi.
Mà chờ mấy ngày mới tìm được Phong Thần bảo thư? âu Dương không thèm tin loại chuyện hoang đường này, rốt cuộc muốn bao lâu, không ai dám đảm bảo với hắn.
Nếu là mấy ngày còn đỡ, lỡ như là năm năm, mười năm thì sao?
Mười năm sau chính là ma đạo đại chiến, hắn đã biết được, trận ma đạo đại chiến này chẳng qua là chiến tranh của cường giả hai giới, nếu như đến lúc đó vẫn chưa tìm được Phong Thần bảo thư, vậy chẳng phải là bỏ qua đại kiếp sao.
Chỉ khi đại kiếp đến, mới có cơ hội phong thần?
Chờ đại kiếp qua đi, cơ duyên cũng sẽ không còn, quỷ mới biết phải chờ tới lúc nào mới có thể phong thần.
âu Dương không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược, cùng lắm thì hắn chịu khổ một chút thôi, nhịn một chút chẳng phải đã được rồi sao?
Chịu khổ một chút đã có thêm một sư đệ là Thần Chủ, vụ mua bán này quá lời!
Nhưng mặc dù nhận gian này đã phong thần thành công, âu Dương vẫn còn lo lắng hỏi: “Ngươi biết tiếp theo cần phải làm gì chưa?”
Bạch Phi Vũ nhìn Đại sư huynh vẫn còn lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, chậm rãi nói: “Lúc này Phong Thần bảo thư đã trở về, ta phải đi ba mươi sáu chốn nhân gian một chuyến!”
Phong tận ba mươi sáu chỗ nhân gian, cũng đồng nghĩa với phong thần hết tất cả tiên nhân, lấy hạ khắc thượng, trói buộc tiên nhân!
Khống chế tiên nhân từ căn cơ của tiên nhân, chờ đến khi mình phong xong ba mươi sáu chốn nhân gian cũng chính là lúc bọn họ cầu xin mình để bọn họ lên bảng!
Trong mắt Bạch Phi Vũ hiện lên một tia lạnh lùng, đối với loại rết trăm chân đến chết vẫn giãy giụa như tiên nhân, Bạch Phi Vũ không có một chút hảo cảm nào cả.
Mà ngoại trừ nhân gian, vẫn còn thiên địa rộng lớn cần hắn tự mình đi tìm kiếm phong thần, đây là một công trình vĩ đại nhưng cực kỳ dài hơi và nhàm chán.
Nhưng bây giờ đạo đã tỏ tường, Bạch Phi Vũ cũng không có gì lo lắng.
Hắn đã tiến giai Đại Thừa, cho dù là cường giả Độ Kiếp cũng không gơn nổi sóng gió gì trong tay hắn.
Thiên hạ rộng lớn, hắn đi tùy thích!
Đợi sau khi hắn phong tận chúng thần thiên hạ, thiên địa này chỉ còn lại tu sĩ bị thần quy trói buộc, cũng không còn tiên nhân xem chúng sinh như cỏ rác nữa!
Nghĩ tới đây, Bạch Phi Vũ càng hăng hái, nhìn về phía âu Dương, trong lòng càng dương dương tự đắc thầm nghĩ: “Hơn nữa, hiện tại ta cũng đã có năng lực bảo vệ điều ta trân quý!”
So với Bạch Phi Vũ phong thái khí phách, âu Dương cười rất vui vẻ, giơ tay lên vuốt ve tiểu hồ ly vẫn còn ngủ say trong ngực, cười tủm tỉm mà nói: “Đã như vậy, đoạn đường còn lại ngươi nên tự mình đi!”
Bạch Phi Vũ một giây trước còn đang hăng hái bỗng sững sờ, không thể tin mà nhìn âu Dương nói: “Đại sư huynh, hai người chúng ta mới ra ngoài có mấy tháng, tại sao ta lại phải đi một mình?”
Trong suy nghĩ của hắn, thời gian tiếp theo vốn chỉ cần du sơn ngoạn thủy, ôn lại vạn dặm đường ở kiếp trước.
Nhưng Đại sư huynh lại mở miệng muốn để hắn đi một mình, Bạch Phi Vũ cực kỳ miễn cưỡng.
âu Dương tức giận nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ nói: “Tiểu tử ngươi hiện tại còn cần ta bảo vệ sao? Có năng lực tự đi được trên con đường của mình, thì tự mình đi tiếp đi!”
Nói xong còn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giơ tay lên, muốn cho Bạch Phi Vũ một cái búng trán, nhưng đau đớn trên thân thể truyền đến khiến âu Dương động tác khựng lại, lập tức thả tay xuống không để lại dấu vết.
Nghe được âu Dương nói như thế, Bạch Phi Vũ trên mặt hơi bực bội, cau mày nói: “Là vì Đồ Đồ sao?”
âu Dương nhẹ gật đầu đáp lời: “Nhóc con này ngủ lâu như vậy, ta luôn cảm thấy lo lắng không yên, chờ ta trở về tông môn trước, sau đó mang nàng đi tìm một sư nương, xem xem có cách nào giúp nàng không.”
Vừa vất vả xong chuyện của mình, giờ lại tiếp tục lo lắng cho sư đệ sư muội khác, Đại sư huynh nhà mình thật sự không ngồi yên nổi!
Nhưng Bạch Phi Vũ không cách nào nói ra câu từ chối để thuyết phục âu Dương ở lại, dù sao Đại sư huynh đã làm quá nhiều cho hắn rồi.
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn hơi suy yếu, nếu không phải tại tên phế vật lão tam kia đột nhiên nhiều chuyện, Đại sư huynh cũng sẽ không mệt mỏi như vậy!
Bây giờ hắn đã đạt được phong thần, quả thật không cần Đại sư huynh kè kè đi theo trông chừng, nhưng Bạch Phi Vũ vẫn hy vọng âu Dương có thể nhìn hắn từng bước một đạt được đạo của chính mình.
Đoạn đường này của hắn sẽ nở đầy hoa tươi, hắn sẽ như thánh thần hiển linh, vạn thần thần phục.
Đến lúc thu hoạch hái quả, Đại sư huynh lại nói hắn tự đi một mình.
Bạch Phi Vũ kiêu ngạo thành thói, cũng không thích nhăn nhó mè nheo làm bộ như con nít, chỉ là trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Đã như vậy, chờ lúc ta quay về Tiểu Sơn phong, chắc chắn ta sẽ cho Đại sư huynh một bất ngờ!”
“Ha ha ha, thằng nhóc ngoan, ta biết ngay là tiểu tử ngươi phất lên cũng sẽ không quên lão tử!” âu Dương cười ha ha, tiếng cười truyền rất xa.
Sau khi trói Tịnh Tử lại bằng dây thừng, âu Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ và Chim xanh đậu trên đầu vai hắn, chần chừ nói: “Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng có để người ta đánh, mắc công não chó rớt ra ngoài lại chạy về Tiểu Sơn phong khóc nhè!”
Bạch Phi Vũ đen mặt nhìn Đại sư huynh nhà hắn, tức giận nói: “Ngươi tin tưởng ta một tí có được không hả? Đại sư huynh?”
“Ha ha ha, tại ta lo lắng quá thôi, đi nhé!” âu Dương khoát tay áo, được Tịnh Tử đẩy xe lăn tiêu sái ra đi.
Bạch Phi Vũ chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng áo xanh đang đi xa dần, không biết vì sao, bóng lưng từng rất vững chãi an toàn, bây giờ lại còng xuống rất nhiều.
Cho đến khi âu Dương dần dần từng bước biến mất, vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Phi Vũ mới trở nên nghiêm túc, âu Dương hành động quái dị, làm sao hắn có thể nhìn không ra.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng trong lòng hắn lại có một dự cảm không lành.
Bạch Phi Vũ gọi Phong Thần bảo thư ra từ trong cơ thể, vuốt ve ba chữ xiêu vẹo trên Phong Thần bảo thư, lẩm bẩm thầm thì:
“Nếu huynh đã muốn gạt ta, vậy ta sẽ giả bộ coi như không biết, nhưng, âu Trị Tử, lần này đến phiên ta bảo vệ đời này của huynh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận