Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 298: Ài

Tiểu Sơn phong trở nên bình yên chưa từng có từ trước đến nay, yên tĩnh đến mức Thanh Vân tông đã quên mất có một ngọn núi thế này.
Hằng ngày, Hồ Đồ Đồ luôn bền lòng vững dạ đến chỗ Tô Tiểu Thất hoặc Động Hư Tử học đạo.
Vì để cho mình lớn lên nhanh hơn, Hồ Đồ Đồ có tư chất kém nhất Tiểu Sơn phong cũng bắt đầu hăng hái cố gắng.
Ít nhất không phải ngày nào cũng bị thúc giục học đạo, ngoài việc thổi một đoạn kèn bên cạnh âu Dương mỗi ngày, hi vọng có thể khiến Đại sư huynh vui vẻ, thời gian còn lại nàng đều nỗ lực hoàn thiện bản thân mình.
Lãnh Thanh Tùng thì cả ngày ôm kiếm canh giữ bên cạnh âu Dương, một tấc cũng không rời, Lãnh Thanh Tùng suy nghĩ, nếu như huynh trưởng nhà mình tỉnh lại, mình nhất định phải là người biết đầu tiên.
Trần Trường Sinh quay lại làm Đại tổng quản của Tiểu Sơn phong, ngoài việc quản lý trong ngoài Tiểu Sơn phong ngay ngắn rõ ràng, phần lớn thời gian là cảm ngộ trận pháp chi đạo, chuẩn bị kỹ càng, kín đáo tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Bạch Phi Vũ xuống núi, hắn cảm thấy bây giờ đạo của mình đã tiến vào một thời kỳ chướng ngại, nếu như mình cứ chờ ở Tiểu Sơn phong, chỉ sợ đạo của bản thân không tiến được nửa bước.
Trước kia là vì trông coi âu Dương hôn mê, bây giờ tất cả mọi người của Tiểu Sơn phong đã về, cho nên hắn muốn đi hoàn thiện thần đạo mà mình vừa mới cảm ngộ được!
Vào sáng sớm một ngày nào đó, Bạch Phi Vũ vừa cầm Phong Thần bảo thư vừa nâng chim xanh, bên hông treo một cây Lượng Thiên xích, rời khỏi Thanh Vân tông, xuống núi du lịch.
Thời kỳ thực lực tăng trưởng bùng nổ đã qua, đi tới lắng đọng thành quả mình đạt được, tiếp tục tích lũy với hy vọng có thể có đột phá khác.
Ai trên Tiểu Sơn phong cũng hiểu rằng dù là thiên tài cũng cần thời gian để trưởng thành, cho nên bọn họ không vội vã ép buộc nâng cao thực lực của mình.
Mà thực lực của bọn họ bây giờ không dám nói đã có thể treo đánh Động Hư Tử, nhưng ít nhất cũng có thể đi khắp phần lớn thiên hạ!
Mỗi người đều bận lo chuyện của mình, ngày thường lại có vẻ yên tĩnh đến mức bất thường, trên Tiểu Sơn phong cũng thiếu đi rất nhiều tiếng cười vui vẻ.
Giống như thiếu một xương sống, cũng giống như thiếu một phần cảm giác an toàn.
Một năm cứ thế qua đi.
Người đầu tiên ngồi không yên là Lãnh Thanh Tùng. Hắn đã ngoan ngoãn đợi ròng rã một năm, đối với Lãnh Thanh Tùng mà nói thì đó là một kiểu hành hạ.
Hắn tu đạo vốn vì huynh trưởng, bây giờ huynh trưởng vẫn luôn không rõ sống chết nằm ở đây.
Luôn có một hơi bị kìm nén trong lồng ngực mình khiến Lãnh Thanh Tùng cảm thấy lấn cấn và bất lực.
Toàn bộ nóc nhà của Tiểu Sơn phong đều bị Lãnh Thanh Tùng phá hủy trong lúc tu luyện, dù phá hủy vô số lần nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.
Mỗi khi không kìm được mà nổi giận, Lãnh Thanh Tùng sẽ ôm kiếm đi Thanh Vân phong.
Huynh trưởng biến thành như vậy không khỏi liên quan đến Động Hư Tử.
Mình luôn cảm giác kiếm đạo còn thiếu sót, cho nên muốn tìm chưởng giáo "học hỏi"!
Sau mấy lần hắn tìm đến, Động Hư Tử trông thấy Lãnh Thanh Tùng là lập tức hóp lưng lại chạy như mèo.
Như thế suốt một năm, Lãnh Thanh Tùng cũng không ngồi yên được nữa!
Hôm nay Lãnh Thanh Tùng mặc quần áo màu đen, cơm nước xong xuôi, nghiêm túc nhìn Trần Trường Sinh và Hồ Đồ Đồ, nói: "Ta muốn đi!"
Trần Trường Sinh buông bát đũa nhìn Lãnh Thanh Tùng với bộ dáng kiên quyết, hỏi: "Nhị sư huynh muốn đi ra ngoài lịch luyện sao?"
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói: "Thiên Sa cốc!"
"Nhị sư huynh muốn đến Cửu U tìm Đại sư huynh? Nhưng chỉ có kẻ chết mới có thể tiến vào Cửu U chi Địa, Thiên Sa cốc chỉ là bên ngoài, đi cũng không ích gì!" Trần Trường Sinh khuyên nhủ.
Lãnh Thanh Tùng lẳng lặng đáp: "Nhưng gần huynh trưởng!"
Mặc dù người sống không thể tiến vào, nhưng đó là nơi gần âu Dương nhất!
Trần Trường Sinh nhìn Lãnh Thanh Tùng đã quyết định đi, trầm tư một lát rồi nói: "Được! Ta đi với ngươi!"
"Không được!" Lãnh Thanh Tùng quả quyết từ chối.
"Sư huynh đi được mà ta không đi được?" Trần Trường Sinh cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ Lãnh Thanh Tùng vẫn chê thực lực của mình thấp?
Kiếp trước ngươi là người đầu tiên thành tiên, thực sự có cớ để ngông cuồng, mà bây giờ Trần Trường Sinh ta cũng có một tiên thân!
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Trường Sinh trở nên ấm áp, nói: "Đồ Đồ!"
Trần Trường Sinh im lặng, nếu như mình và Nhị sư huynh cùng đi, như vậy đúng là chỉ còn lại một mình Đồ Đồ.
Đồ Đồ bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Nhị sư huynh muốn đi, Tam sư huynh cũng muốn đi, vậy ta cũng đi!"
Đồ Đồ trải qua một năm nay thay đổi, giống như trở thành người lớn, trong lúc nói chuyện cũng bớt vẻ non nớt, dường như tiểu hài tử chỉ mới năm sáu tuổi đã trưởng thành trong chớp mắt.
Lãnh Thanh Tùng vẫn lắc đầu nói: "Huynh trưởng, ta, ngươi!"
Lãnh Thanh Tùng tích chữ như vàng, nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh đang không hiểu ba cái từ này.
Nhưng Trần Trường Sinh sáng dạ, trong chớp mắt đã hiểu ý Lãnh Thanh Tùng.
Bây giờ âu Dương hôn mê, Lãnh Thanh Tùng rời đi, người lớn nhất toàn bộ Tiểu Sơn phong chính là Trần Trường Sinh.
Toàn bộ Tiểu Sơn phong không thể không có người tọa trấn, mà Lãnh Thanh Tùng giao nhiệm vụ tọa trấn Tiểu Sơn phong cho Trần Trường Sinh theo đúng trình tự.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lãnh Thanh Tùng không rút kiếm với Động Hư Tử.
Trong thời gian sư phụ và huynh trưởng không có ở đây, hắn phải gánh vác toàn bộ Tiểu Sơn phong, cho nên mọi chuyện cũng không thể tùy hứng của hắn được!
Nhưng lúc tự gánh vác trách nhiệm này, Lãnh Thanh Tùng mới nhận ra trước đây âu Dương và sư phụ sống không thoải mái cỡ nào.
Bây giờ Lãnh Thanh Tùng muốn đến Thiên Sa cốc chờ âu Dương, Tiểu Sơn phong cũng phải có một người tọa trấn!
Người này chính là Trần Trường Sinh!
Lãnh Thanh Tùng hơi áy náy nhìn sư đệ của mình, bởi vì sự tùy hứng của mình mà ném trách nhiệm này cho sư đệ của mình!
Trần Trường Sinh chỉ giữ yên lặng, trong sân nhỏ chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây.
Thật không quen mà!
Tiểu Sơn phong u buồn như này không hề vui vẻ chút nào!
Tiếng khóc lóc rất nhỏ vang lên, Hồ Đồ Đồ đang khóc.
Đồ Đồ sợ các sư huynh lo lắng cho mình, luôn trốn trong chăn nhỏ của mình khóc.
Nhưng Bạch Phi Vũ rời đi, Lãnh Thanh Tùng cũng muốn rời đi, từ giờ về sau sẽ chỉ còn lại mình và Trần Trường Sinh trên Tiểu Sơn phong.
Có khi nào đợi mình tỉnh lại sau giấc ngủ, toàn bộ Tiểu Sơn phong sẽ chỉ còn lại mình mình không?
Quá nhiều ly biệt khiến Hồ Đồ Đồ cảm thấy sợ hãi, sợ mình bị các sư huynh vứt bỏ, sợ sự quan tâm và bảo vệ mà mình vất vả lắm mới có được sẽ tan thành mây khói từ đây.
Đau khổ là cách trưởng thành tốt nhất.
Đây cũng là động lực cho nàng cố gắng học tập một năm qua!
Ánh mắt Lãnh Thanh Tùng dịu đi, hắn không giỏi ăn nói nên bèn vươn tay ra, đặt lên đầu Hồ Đồ Đồ, dỗ dành: "Ngoan, nhanh lắm!"
"Cha đi, Tiểu sư đệ đi, Đại sư huynh còn hôn mê, Bạch sư huynh đã xuống núi, Nhị sư huynh cũng muốn đi, có phải sau này toàn bộ Tiểu Sơn phong chỉ còn lại mình ta không?" Hồ Đồ Đồ nghẹn ngào mở miệng hỏi.
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng liếc nhau một cái, nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh mỉm cười, thở dài một hơi rồi nói: "Đồ Đồ này, sư phụ và các sư huynh như thế này cũng không phải là rời bỏ ngươi!"
Nước mắt Hồ Đồ Đồ lượn quanh, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Chia xa trong thoáng chốc là để sau này chúng ta đoàn tụ dễ dàng hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận