Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 55: Nhân gian không phải nơi tốt đẹp

"Nhân gian?"
Hồ Đồ Đồ mở to hai mắt, dường như có ánh sáng lấp lóe trong mắt.
Thế giới này sao mà rộng lớn, tiên nhân ngự kiếm phi hành đến cuối đời cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh thế giới này.
Mà bên ‌trong thế giới rộng lớn như này lại có hình bóng Nhân tộc ở khắp nơi.
Mười vạn Nhân tộc sinh hoạt trong tất cả ngõ ngách của thế giới này tạo dựng nên rất nhiều đế quốc cường thịnh.
Sinh mệnh của người phàm ngắn ngủi hơn so với tu sĩ, nhưng lại sáng tạo ra văn minh mà người tu hành cũng không thể so bì.
Trong thế giới này, người có thể tu hành ít đến nỗi có nhiều người phàm cả đời cũng chưa từng gặp qua người tu hành.
Mà những địa phương nơi vô số ‌người phàm sinh sống được người tu hành gọi là nhân gian.
Hồ Đồ Đồ chỉ từng được nghe gia gia nói ‌về nhân gian.
Nhân gian là nơi rất nguy hiểm nhưng lại có chỗ rất mê người, cho dù là người tu hành hay yêu tộc‌ mà nói thì đều là như thế.
Càng đến gần nhân gian thì thiên địa nguyên khí càng mỏng manh nên tu hành cũng sẽ càng khó khăn.
Mà người tu hành tới gần nhân gian, tu vi lại không ngừng bị khí vận Nhân tộc áp chế.
Chớ nói chi là vô số nhân quả bên trong nhân gian, chỉ cần không cẩn thận nhiễm đến nhân quả, nhẹ thì tu vi nửa bước khó tiến, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, người chết đạo tan.
Khói lửa nhân gian nặng, chết lặng tâm tu hành.
Âu Dương ôm Hồ Đồ Đồ cưỡi trên hạc giấy, còn Lãnh Thanh Tùng ngự kiếm đi theo bên cạnh.
Ba người thay đổi đạo bào thành quần áo hiệp khách trẻ tuổi.
Ở nhân gian là không thể tuỳ tiện mặc đạo bào, mặc không đúng lúc sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Cho nên ba người liền biến thành hiệp khách trẻ hành tẩu giang hồ tiến về nhân gian.
Từ Tiểu Sơn phong xuất phát thẳng theo hướng đông, bay ra khỏi địa giới Thanh Vân tông.
Chốn nhân gian mà Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng muốn đi cách Thanh Vân tông rất xa, nếu phi hành cũng tốn thời gian bảy tám ngày, có thể hiểu được nơi u Dương muốn tới xa bao nhiêu.
Nơi đó là chỗ mà Âu Dương lúc trước xuyên việt tới, cũng là nơi Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng gặp nhau.
Hắn và Lãnh Thanh Tùng ở nơi đó sinh sống hai năm, lúc được sư phụ Hồ An mang về Thanh Vân tông, bọn họ đã ước định vào tuyết đầu mùa hàng năm sẽ cùng nhau trở về nhìn xem.
Hồi hai người còn nhỏ đều là Hồ An mang theo hai người bọn họ trở về, mãi cho đến năm trước hai người mới bắt đầu tự mình đi về.
Địa phương này chứa nhiều hồi ức, Âu Dương cũng đã xem nơi đó ‌như là cố hương của mình khi đi vào thế giới này.
Âu Dương nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng mặt lạnh đang ngự kiếm phi hành bên cạnh, nơi đó cũng là cố hương của lão nhị nhà mình, thậm chí ở đó còn có một cô nàng đang chờ hắn.
Nghĩ tới đây, trên trán Âu Dương nhiều ra một tia lo lắng, cô nàng kia cũng coi như không tệ.
Ngày hai người còn bé, Âu Dương ỷ có tuổi nhỏ mang theo Lãnh Thanh Tùng đi ăn trộm trong thành, vị cô nương kia thường xuyên vụng trộm đưa đồ ăn tới cho hai người. ‌
Lão nhị mặt lạnh nhà mình ngoại trừ tương đối thân cận với mình ra, thì chỉ thân với cô bé kia.
Nhưng người này lại chỉ là một người bình thường, không có chút năng lực tu hành nào.
Bây giờ hai người đã có bản chất khác nhau, so với Lãnh Thanh Tùng có vô tận tuế nguyệt, người phàm kia tuổi thọ không hơn trăm tuổi, thật sự là quá ngắn ngủi.
Nếu như lão nhị nhà mình thật có tình cảm sâu đậm với vị kia, đến tương lai sau này lúc vị kia thọ hết chết già, cũng không biết lão nhị nhà mình có chịu đựng nổi hay không.
"Huynh trưởng?" Giọng Lãnh Thanh Tùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Âu Dương, Lãnh Thanh Tùng lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Âu Dương, không biết vì sao Âu Dương lại nhìn mình như vậy.
Âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng cười cười nói: "Lão nhị, ngươi có nghĩ đến lúc gặp Huyên Nhi sẽ nói gì hay không?
Lãnh Thanh Tùng hơi sững sờ, hơi rụt người lại một chút mà gãi đầu, vẻ mặt như thăm dò nói: "Chào?"
"Ngươi khá lắm! Ngươi học kiếm đến mức ngốc rồi hả?" Âu Dương trợn trắng mắt nói.
Huyên Nhi chính là vị cô nương kia, lớn hơn Âu Dương ba tuổi, hơn Lãnh Thanh Tùng năm tuổi.
Tính toán tuổi tác cũng đã là hai mươi tuổi đợi gả đi, không biết có đang chờ lão nhị nhà mình hay không.
Âu Dương cũng không có thiện ý gì với Huyên Nhi, lần đầu tiên mình gặp nàng, nhìn kỹ đôi mắt ấy thì đã biết người này đầy tâm tư.
Ba người phi hành ở trên mây, lúc mệt mỏi thì đáp xuống nơi rừng rậm nghỉ ngơi, chậm rãi nhàn nhã tới gần địa phương được gọi là cố hương.
Càng gần đến nơi, phía dưới cũng càng ngày càng có nhiều thành trì thôn trang do Nhân tộc thành lập, ba người Âu Dương đã đến biên giới nhân gian.
Âu Dương cũng không có cảm giác gì khó chịu, nhưng Hồ Đồ Đồ và Lãnh Thanh Tùng lại cảm thấy rất không thoải mái.
Càng đi về phía trước, chân nguyên trong cơ thể càng xao động không thôi, thậm chí không tự chủ được trôi tuột khỏi cơ thể, thậm chí đạo tâm vốn thanh tịnh cũng bắt đầu phập phồng.
"Đại sư huynh, Đồ Đồ cảm thấy hơi không thoải mái, nhân gian không có gì tốt để chơi!" Hồ Đồ Đồ quay đầu nhìn Âu Dương nói.
Âu Dương vươn tay cầm cánh tay nhỏ của Hồ Đồ Đồ, truyền sang một đạo chân nguyên trợ giúp Hồ Đồ Đồ hồi phục chân nguyên trong cơ thể, mở miệng nói: "Nhân gian vốn cũng không phải là chỗ gì tốt, ‌nơi này đối với người tu hành mà nói là để tôi luyện đạo tâm, càng đến gần thành lớn của Nhân tộc thì tu vi cũng sẽ bị áp chế càng mạnh."
Sư phụ tiện nghi nhà mình đã từng nói nơi Nhân tộc sinh sống có khí vận Nhân tộc gia trì, Nhân tộc là nhân vật chính giữa mảnh thiên địa này, khí vận tự nhiên bảo vệ tất cả Nhân tộc bình thường không thể tu luyện.
Cho nên đối với người tu hành cũng như yêu tu, nhân gian không phải là chỗ tốt gì, thậm chí ngoại trừ tình huống tất yếu như tà ma ngoại đạo đồ thành, đều không muốn tuỳ tiện đi vào nơi Nhân tộc bình thường sinh sống.
Có thể là cảnh giới của Âu Dương thật sự quá thấp cho ‌nên không cảm giác được cái gọi là áp chế.
Trong Nhân tộc bình ‌thường, Luyện Khí kỳ đã là đỉnh điểm.
Ở trong Nhân tộc, Luyện Khí kỳ được coi là thần, võ giả và tu sĩ cả đời cũng chỉ có thể đạt đến Luyện Khí tầng chín.
Tại Thanh Vân tông, cảnh giới của mình là hạng chót nhưng ở bên trong Nhân tộc bình thường hoàn toàn có trở thành lão đại một phương.
Tốc độ của ba người Âu Dương cũng càng ngày càng chậm, chân nguyên trong cơ thể Lãnh Thanh Tùng thậm chí không đủ để ngự kiếm phi hành, Kết Đan kỳ bị áp chế xuống Trúc Cơ kỳ.
Mà Hồ Đồ Đồ mặc dù dùng pháp bảo hạc giấy nhưng vẫn như cũ cảm thấy nhập không đủ xuất.
Chất lượng thiên địa nguyên khí ở nơi này so với Thanh Vân tông nói đơn giản chính là khác nhau một trời một vực, mức độ hấp thu thiên địa nguyên khí vốn là không bằng mức độ tiêu hao.
Nhìn thấy hai người bắt đầu trở nên mất sức, Âu Dương liền bảo hai người đáp xuống chỗ không có bóng người.
Ba người đáp xuống một chỗ ven đường, Âu Dương móc ra một khối thạch ghi chép đưa qua đưa lại lòng vòng thân thể, nhìn xuống thạch ghi chép nói: "Đi dọc theo con đường này, đi bộ hai ngày sẽ có thể đến Phong Diệp thành."
"Huynh trưởng, bằng không ban ngày chúng ta đi bộ, ban đêm phi hành?" Lãnh Thanh Tùng có chút không tình nguyện mà hỏi.
Còn cần hai ngày, Lãnh Thanh Tùng cảm giác quá chậm.
Âu Dương lắc đầu nói: "Ngươi thử một chút xem khôi phục chân nguyên mất bao lâu."
Lãnh Thanh Tùng ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức, chỉ chốc lát thì mở mắt ra thở dài, thiên địa nguyên khí nơi này thật sự là quá mỏng manh.
Đành phải ngoan ngoãn nghe theo Âu Dương sắp xếp.
Cho nên ở trên đường xuất hiện hai kiếm khách trẻ tuổi mặc áo sạch đeo kiếm sắc mang theo một tiểu cô nương dáng dấp cực kỳ khả ái dùng ‌tốc độ giống như ma quỷ tiến nhanh trên con đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận