Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 433: Chuyện nhân gian nên người nhân gian đi quản

“Ta gọi ngươi là Vương Tiểu Minh? Hay là… Vương Mãng?” âu Dương nhìn đám theo đuôi khi còn bé trước mắt cười hì hì nói.
Rõ ràng là lời hỏi thăm ân cần thân thiết khi gặp mặt bạn cũ, nhưng lại giống như sấm sét giáng xuống bên tai Vương Tiểu Minh, khiến hắn sững sờ ngay tại chỗ.
âu Dương trước mắt dần dần hòa làm một thể với tiểu bạo quân ở trong Phong Diệp Thành khi hắn còn bé.
Bốn tuổi đã có thể giết người, năm tuổi đã dùng thủ đoạn sắt máu khống chế toàn bộ ăn mày ở phía nam thành.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có lòng dạ ác độc hơn bất kỳ người trưởng thành nào mà Vương Tiểu Minh đã thấy.
Dù là mình hiện tại cũng không thể làm được khi không có chút chân khí nào, hắn đã dùng vải buộc đao trên tay để giết chết người trưởng thành có chân khí!
Thời thơ ấu tận mắt chứng kiến âu Dương giết người, ký ức giống như ác mộng hiện lên trong lòng mình.
Mặc dù âu Dương nói một không hai, nhưng vẫn đối xử với những cô nhi không có nhà rất tốt, cho nên Vương Tiểu Minh cũng là tiểu mê đệ của âu Dương.
Vốn cho rằng âu Dương được tiên nhân thu nhận làm đệ tử, cuộc đời này có thể sẽ không gặp lại, mấy năm trước khi gặp lại ở Phong Diệp thành, mình vừa vui mừng vừa kinh hãi.
Dù sao bóng ma thời thơ ấu có sức ảnh hưởng quá lớn với Vương Tiểu Minh, cho nên bây giờ Vương Tiểu Minh cũng nhịn không được chân run rẩy khi nhìn thấy âu Dương.
âu Dương kỳ quái nhìn Vương Tiểu Minh trước mắt, khi còn bé mình đối xử với gia hỏa này hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Tại sao mỗi lần nhìn thấy mình, tiểu tử này đều giống như nhìn thấy quỷ vậy?
“Lão đại! Đều là thiếu chủ bảo ta làm, ta cũng không muốn làm hoàng đế này!” Vương Tiểu Minh run rẩy quỳ trên mặt đất chỉ vào Tạ Tân Tri lớn tiếng nói.
Tạ Tân Tri ngạc nhiên nhìn về phía Vương Tiểu Minh đang run rẩy, giống như vị đế hoàng cường thế vừa rồi trong nháy mắt đã biến thành tên ăn mày.
âu Dương sờ mũi, một tay sờ đầu chó, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Minh nói: “Mấy năm không gặp đã từ thị vệ làm đến hoàng đế rồi, tiểu tử ngươi bật hack còn ác hơn cả ta, làm không tệ!”
Vương Tiểu Minh quỳ trên mặt đất không phân biệt được âu Dương đang khen mình hay đang châm chọc mình.
Nhưng Vương Tiểu Minh biết, hiện giờ âu Dương là tiên nhân, mình hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào, hơn nữa tu vi này của mình đều là âu Dương trước mắt cho mình!
Cho nên âu Dương muốn giết mình, thì e rằng chỉ cần một ngón tay đã có thể giết chết mình.
Vì vậy Vương Tiểu Minh chỉ có thể miệng nói không dám, luôn miệng nói mình sao có thể so sánh với âu Dương lão đại.
Phải nói rằng Vương Tiểu Minh là người tầng dưới chót, nên hiểu rất rõ vị trí của mình, có bản chất sợ hãi tự nhiên đối với người mạnh, có sự tàn bạo khiến người ta hít thở không thông đối với kẻ yếu.
Ngược lại người như vậy lại có thể sống thoải mái hơn, lâu hơn.
“Nói đến bây giờ nữ nhân kia còn sống không?” âu Dương đột nhiên nhớ tới ánh trắng sáng của lão nhị nhà mình, hôn thê của Tạ Tân Tri bên cạnh và phi tử của gia gia lão nhị nhà mình.
Trà xanh cực phẩm kia có rất nhiều danh xưng.
Vương Tiểu Minh lại thành thật nói: “Một tháng trước khi đánh vào thủ đô, Huyên nhi tỷ... Không phải... Độc phụ kia cũng đã châm lửa tự thiêu rồi!”
“Vậy đúng là đáng tiếc, bạn cũ gặp nhau lại thiếu mất một người, chẳng phải là không náo nhiệt sao?” âu Dương thản nhiên cười một cái, nói.
“Lão đại, loại nữ nhân này chết không đáng tiếc, nghe nói độc phụ kia không chỉ cấu kết với tướng quân đương triều, mà còn cấu kết với nhiều người khác!” Vương Tiểu Minh mạnh dạn nhìn sắc mặt của âu Dương, tiếp tục nói.
“Được rồi, chết cũng đã chết rồi, cũng đừng sắp đặt người ta, ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài lời muốn nói với hắn!” âu Dương tức giận nói với Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh giống như được đại xá, luống cuống chạy ra ngoài cửa, trước khi đi còn có chút không cam lòng nhìn thoáng qua Tạ Tân Tri đang nằm trên mặt đất nhìn trần nhà.
Sau khi cửa đại điện đóng lại, âu Dương mới hứng thú đi tới trước mặt Tạ Tân Tri, nhìn Tạ Tân Tri một lòng muốn chết hỏi: “Ngươi không muốn nói gì sao?”
Nghe thấy lời nói của âu Dương, Tạ Tân Tri đang bị trói chéo tay ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Được làm vua thua làm giặc, nếu ngươi xuất hiện ở chỗ này, chắc hẳn Lăng Phong cũng đã thất bại rồi.”
“Mặc dù phiền toái không nhỏ, nhưng cũng coi như là nhấn xuống được!” âu Dương gật đầu, thành thật nói.
“Vậy à, vậy thì tốt rồi!” Trên mặt Tạ Tân Tri không có biểu tình gì, chỉ bình thản đáp một tiếng, giống như sống chết của Lăng Phong không có liên quan gì đến hắn.
“Ta rất tò mò, có thể gọi ra người đọc sách mà quân thần cố tình thu nhận để nhìn trộm Hoàng thất, sao lại cúi người làm việc cho người ta? Không còn gì để theo à?” âu Dương nhìn Tạ Tân Tri, hỏi ra nghi ngờ của mình.
“Sao thiên nga có thể biết được chí của yến tước chứ?” Tạ Tân Tri cười tự giễu, cũng không định trả lời.
“Tiểu tử Lăng Phong kia hợp đạo nhân gian, ài, có lẽ ngươi không hiểu hợp đạo nhân gian đại biểu cho cái gì, nhưng ý nghĩ chính là nhân gian này là của hắn!” âu Dương thành thật nói.
Tạ Tân Tri chợt mở to mắt, không thể tin nhìn âu Dương nói: “Không phải ngươi nói đã giải quyết xong rồi sao?”
âu Dương ôm con chó vô tội nhìn Tạ Tân Tri nói: “Ta chỉ nói phiền toái của chúng ta đã được giải quyết, còn phiền toái của nhân gian này thì liên quan gì đến chúng ta!”
“Tu sĩ cứ coi sinh linh nhân gian là chó rơm như vậy sao?” Tạ Tân Tri nhìn âu Dương lớn tiếng hỏi dồn dập, trong lúc hô hấp mang theo mùi máu, bộ dạng giống như có thể cát bất kỳ lúc nào.
âu Dương nhíu mày, móc ra một bình đan dược từ trong không gian trữ vật, cũng không thèm nhìn, đổ tất cả vào trong miệng Tạ Tân Tri.
Tạ Tân Tri cắn chặt răng không uống, kết quả là bị âu Dương đấm một quyền vào bụng, hắn ăn đau mà nuốt xuống.
“Khụ khụ khụ, các ngươi cứ đùa bỡn người bình thường như vậy, thiên địa thật sự không có bất kỳ trừng phạt nào với các ngươi sao?” Uống xong đan dược trạng thái của Tạ Tân Tri rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói mắng âu Dương cũng lớn hơn không ít.
âu Dương nhìn Tạ Tân Tri rất hứng thú nói: “Lại nói tiếp, không phải ngươi bán nhân gian cho Lăng Phong sao? Sao có thể trách ta?”
Một câu nói này của âu Dương trong nháy mắt đã đánh trúng Tạ Tân Tri, Tạ Tân Tri vốn tức giận chán chường nhìn về phía trần nhà, thấp giọng nói: “Cho nên, ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Lăng Phong hợp đạo nhân gian, nhưng ta cũng không muốn để cho hắn hợp đạo, mặc dù hai người các ngươi hạ lưu như nhau, nhưng ta vẫn đến tìm ngươi.” âu Dương thành khẩn nói.
“Còn muốn tính kế ta?” Tạ Tân Tri cười lạnh, không tin lời âu Dương nói.
âu Dương nhìn Tạ Tân Tri nói: “Ngươi có thể đi theo ta, có làm hay không thì tùy ngươi!”
Tạ Tân Tri nghe thấy âu Dương nói như vậy có chút do dự, hắn cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh khi thủ đô trở thành như vậy.
Để loại người như Lăng Phong hợp đạo nhân gian, e rằng đó sẽ là tai họa của nhân gian này.
Tạ Tân Tri thăm dò hỏi: “Tại sao lại là ta, tại sao không phải là Vương Mãng bên ngoài?”
âu Dương nhìn bảng thuộc tính màu vàng của Tạ Tân Tri, ra vẻ hào phóng nói:
“Ta luôn cho rằng, chuyện nhân gian nên do người nhân gian đi quản!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận