Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 499: A? Thật sao?

Không gian màu trắng cắn nuốt phong cảnh như mơ, trừ Cửu Vĩ màu trắng đang đau khổ chống lại thì tất cả đều quay lại cảnh tượng như lúc hồ ly con mới tới.
Chỗ này tiếp tục không còn sự phân chia, mà Cửu Vĩ màu trắng chống đỡ, chỉ có một chút màu đen, nàng bị cắn nuốt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đồ Vân lạnh lùng nhìn Cửu Vĩ màu trắng, ở đây là thế giới của nàng nên nàng có quyền khống chế tuyệt đối. Tất cả uy năng và quyền hành của thế giới này đều nằm trong tay của nàng.
Cho dù nhân cách thứ hai của nàng có thể mượn dùng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể khống chế.
Đồ Vân nhìn Cửu Vĩ màu trắng đang đau khổ chống đỡ, lạnh lùng nói: "Ngươi còn uổng phí sức lực sao? Ngươi không thấy sự chênh lệch giữa chúng ta sao?"
Cửu Vĩ màu trắng không trả lời, cũng không thể trả lời, nàng đã dốc hết sức chống lại màu trắng đang cắn nuốt nàng, không còn sức nói chuyện nữa.
Tính cách rất kiên cường, rất giống nàng nhưng đáng tiếc, giả thì vẫn là giả.
Nếu như không phải bây giờ, nàng vội vã rời khỏi đây, bước ra thế giới chân thật, có lẽ nàng sẽ cho Cửu Vĩ màu trắng một con đường sống.
Nàng thiếu Hồ tộc rất nhiều, nếu như không có Cửu Vĩ màu trắng thì có lẽ Hồ tộc đã sớm biến mất trong lịch sử vì lựa chọn của nàng.
Nghĩ tới đây, Đồ Vân không khỏi nhớ tới người mặc áo bào xám mang Hồ Vân đi.
Hắn đã đồng ý với nàng, sẽ để Hồ Vân có họ không tên sống sót bình an, cũng đồng ý sẽ thay đổi tương lai đang tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ Hồ Vân đã không còn, có lẽ tương lai đang tuyệt vọng sẽ thay đổi.
Nàng muốn tận mắt đi nhìn tình hình thế giới bây giờ.
Đồ Vân lạnh lùng nhìn Cửu Vĩ màu trắng. Nàng phát hiện bây giờ Cửu Vĩ màu trắng giống như một chiếc thuyền con trong biển rộng, nhưng vẫn cứng rắn không bị lực lượng của nàng đồng hóa. Thậm chí khi nàng tăng thêm lực lượng hay thu nhỏ lực lượng, nhân cách thứ hai đều có thể chịu đựng.
Mỗi một giây đều lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể bị đồng hóa, nhưng mỗi lần đều kiên trì vượt qua.
Đồ Vân không thích việc giằng co này, nàng nhíu mày đi tới chỗ Cửu Vĩ màu trắng.
Khi Đồ Vân đi tới, màu trắng cuồn cuồn ép tới chỗ Cửu Vĩ màu trắng. Nàng giống như ánh nến màu đen, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Nhưng ánh nến vẫn nhảy lên, Cửu Vĩ màu trắng vẫn cứng rắn kiên trì.
Đồ Vân đi tới trước mặt Cửu Vĩ màu trắng, nhìn gương mặt giống mình như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Nàng vươn tay, bóp cổ Cửu Vĩ màu trắng, đôi mắt thú màu vàng xuất hiện trong đôi mắt Đồ Vân: "Ngươi lại có thể làm được đến mức này?"
Đồ Vân không rõ, vì sao nàng không giết được Cửu Vĩ màu trắng, rõ ràng nàng có lực lượng áp đảo hơn, thậm chí dưới sự đè ép của nàng, Cửu Vĩ màu trắng nói chuyện cũng khó nhưng không thể bị nàng đồng hóa.
Cửu Vĩ màu trắng bị bóp cổ, nhưng cũng đùa cợt nhìn Đồ Vân, mặc dù cả người gần như yếu ớt không thể đứng vững nhưng trên mặt Cửu Vĩ lại lộ ra kiên cường.
"Vì sao không giết được ta? Hình như ngươi còn chưa rõ, ta chính là ngươi, ngươi cũng là ta!" Cửu Vĩ nhìn Đồ Vân nói một câu đứt quãng.
Bầu không khí giữa hai người hơi kì lạ.
Người chiếm ưu thế thì rối rắm mà người yếu thế lại giống như chiến thắng.
Ánh mắt Đồ Vân nghiêm túc, mặc dù một tay bóp cổ Cửu Vĩ màu trắng, nhưng lại không có động tác, chỉ im lặng nhìn nàng.
Cửu Vĩ màu trắng là nhân cách thứ hai của Đồ Vân, đại diện cho căm hận, cũng đại diện cho tấm lòng nhỏ của nàng. Mà sau khi tách ra thì Đồ Vân đại diện cho tình thương dành cho thiên hạ.
Bây giờ nàng bởi vì Hồ Vân mà mà rối loạn tâm cảnh, tình thương dành cho thiên hạ trong lòng vẫn bị tình thương nhỏ vượt lên.
Nàng không giết được Cửu Vĩ màu trắng bởi vì nàng giống như bao dung thiên hạ nhưng vẫn có tình cảm riêng của mình.
Tình cảm riêng là Hồ Vân.
Đứa nhỏ này có địa vị quá nặng trong lòng nàng.
Dù thế giới này bị nàng khống chế nhưng chỉ cần trong lòng nàng còn quan tâm Hồ Vân thì nàng vĩnh viễn không giết được Cửu Vĩ màu trắng.
Cửu Vĩ là tâm ma của nàng cũng là một bản thân khác của nàng.
Nhưng Đồ Vân là Yêu Thần bẩm sinh, sống vô số năm, thậm chí ra đời khi các tiên và những tồn tại của ba tộc chiến tranh thì sao có thể cam tâm bị ngăn cản như vậy.
Đồ Vân nhìn Cửu Vĩ màu trắng đang đắc ý, trong lòng tức giận, nhấc nàng lên, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Ngươi cho rằng ta không giết được ngươi sao?"
"Ồ! Vậy ngươi giết ta đi!" Cửu Vĩ màu trắng châm chọc.
Nảng là nhân cách thứ hai của Đồ Vân nên nàng biết nguyên nhân Đồ Vân lâu như vậy vẫn không giết được mình.
Hai người bọn họ vốn là một thể, tự nhiên tâm ý tương thông, thậm chí ngay cả ký ức đều có thể cùng hưởng. Cho nên Cửu Vĩ màu trắng mới không sợ hãi, mới có thể dõng dạc với Đồ Vân như vậy.
Sao? Ngươi rất mạnh đúng không? Vậy ngươi có bản lĩnh giết chết ta thật sao?
Đồ Vân thật sự nổi giận khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Cửu Vĩ màu trắng, bàng cũng không muốn thừa nhận mình có suy nghĩ riêng.
Dù nàng bị nhốt vô số năm trên bầu trời, nhưng nàng cũng đang tính kế giúp chúng sinh trong thiên hạ.
Sao nàng không có ý đồ riêng chứ?
Chắc chắn là thủ đoạn của đám tiên đến chết vẫn không chịu thua kia.
Cửu Vĩ màu trắng thấy vẻ mặt Đồ Vân bắt đầu dữ tợn, thương hại nói: "Bây giờ ngươi vẫn không ngừng phủ nhận bản thân sao? Ngươi nhìn kĩ ta xem, ngươi nói cho ta biết, ta ra đời thế nào? Vì sao không nhìn thẳng vào nội tâm của ngươi chứ?"
"Ngươi tại dạy ta sao?" Đồ Vân rống to với Cửu Vĩ màu trắng, hoàn toàn không còn lạnh nhạt và lí trí, càng giống như bị vạch trần chân tướng nên xấu hổ.
Cửu Vĩ màu trắng là sỉ nhục lớn nhất của Đồ Vân nhưng Đồ Vân luôn luôn không giết được nàng. Chuyện này khiến Đồ Vân nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ nàng thật sự cũng có tình cảm riêng?
Không!
Ta không có!
Ta làm tất cả cũng vì chúng sinh trong thiên hạ!
Trên người Đồ Vân bắt đầu bốc cháy ngọn lửa màu trắng, ngọn lửa thuận cánh tay đốt Cửu Vĩ màu trắng.
Khi Cửu Vĩ màu trắng tiếp xúc ngọn lửa, nàng đã hét thảm.
Nàng phải dùng bản nguyên chi lực luyện hóa hết đại diện căm hận của bản thân. Đạo tâm chi hỏa tinh khiết có lực sát thương rất lớn với căm hận.
Nhưng khi Cửu Vĩ màu trắng hét thảm thì khóe miệng Đồ Vân cũng chảy máu tươi.
Hai người các nàng vốn cùng một cơ thể nên sau khi Cửu Vĩ màu trắng nhận hết đau đớn thì Đồ Vân cũng bị thương.
Nhưng việc này không quan trọng bằng việc nàng có thể diệt sạch tình cảm riêng.
Đồ Vân chảy máu, hung tợn nhìn chằm chằm Cửu Vĩ màu trắng, nói: "Ta nhất định có thể giết ngươi, ở đây ta mới là tiên."
Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh vang lên phía sau Đồ Vân: "Ồ? Thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận