Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 521: Lần sau xào rau, nhớ bỏ ít muối lại

Đã không có cùng quan thì âu Dương cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Động Hư Tử.
Bọn họ muốn tìm ra rồi giết tất cả tiên mà đã lên kế hoạch vô số năm thì làm sao có thể bị âu Dương thuyết phục chỉ trong vài câu?
Nếu đơn giản như vậy đã thuyết phục được Động Hư Tử thì chỉ sợ hắn cũng không xứng là người mạnh nhất trên đời này.
Người nào cũng là thiên tài dẫn dắt thế giới thời đại của mình cả. Thiên tài luôn tự phụ và cũng luôn cố chấp.
Lãnh Thanh Tùng như thế, Trần Trường Sinh như thế, Bạch Phi Vũ cũng như thế. Nếu so với bọn họ thì Động Hư Tử nổi tiếng từ lâu càng cố chấp hơn.
Nói câu không dễ nghe, nếu sư tổ kia vẫn còn, chắc chắn sẽ mắng Động Hư Tử giống như hắn luôn mắng những tên nghịch tử kia!
Cho nên thay vì tốn thời gian thuyết phục những người đã quyết tâm làm một việc gì đó thì nên đi thực hiện kế hoạch của mình sẽ tốt hơn.
Muốn tính kế mấy đứa nhỏ nhà ta sao? Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Đại sư huynh như ta là người vô dụng?
Trong lòng âu Dương cười lạnh nhưng trên mặt lại cười xán lạn.
Động Hư Tử sống rất lâu nên cũng biết âu Dương đang giả vờ, trong lòng thở dài một hơi. Hôm nay hắn đã nói hết lời, dù hắn diễn đau buồn hay vui vẻ nhưng tiểu tử này vẫn không thay đổi.
Nếu Hồ Vân còn sống, chắc chắn sẽ mắng tiểu tử này.
Cố chấp tin tưởng việc của mình mới là việc đúng nhưng kết quả là máu chảy đầu rơi.
Cáo già và cáo con cười ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ đối phương là kẻ ngốc.
Khi Động Hư Tử thu hồi không gian trắng thì hai người lại xuất hiện trong điện của Thanh Vân Phong.
Động Hư Tử ngồi ngay ngắn trước một đống đèn chong, còn âu Dương lười biếng ngồi tại cửa ra vào. Hai người đều có tâm sự của mình, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Một lát sau, hình như Động Hư Tử nhớ ra chuyện gì đó, quét phất trần trong tay về phía trước. Trước mặt âu Dương xuất hiện một ngọn đèn đã tắt từ lâu.
Nhìn ngọn đèn quen thuộc trước mắt, âu Dương suy nghĩ một lát thì đã biết lai lịch của nó.
"Tiểu tử kia trước khi đi, tới bái ta, ta không cần đoán cũng biết hắn muốn rời khỏi Thanh Vân tông, thẳng đến lúc hắn đi đều không muốn khiến ngươi hay Tiểu Sơn Phong xấu hổ." Động Hư Tử cảm thán nói.
Không cần Động Hư Tử nói, âu Dương cũng biết chủ nhân của ngọn đèn trước mắt là lão tam cố chấp nhất nhà hắn!
Trần Trường Sinh!
Ánh mắt âu Dương hiền lành nhìn ngọn đèn, hắn nghĩ tới cảnh tượng khi lần đầu tiên sư phụ dẫn Trần Trường Sinh lên núi.
Ngày đó nắng dịu, bầu trời không mây khiến lòng người tĩnh. Đứa trẻ đeo mặt nạ đơn giản đi sau lưng Hồ Vân, bởi vì chưa từng tu luyện nên khi đi đường núi cảm thấy mệt mỏi, thở hổn hển, nhưng thằng nhóc này lại không hề rên rỉ, cố gắng đi sau lưng Hồ Vân.
âu Dương tò mò, ngồi xổm trên tảng đá nhìn thằng nhóc sắp thành sư đệ của hắn. Không hiểu vì sao, khi lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc này thì hắn đã kết luận hắn sẽ là sư đệ của mình.
Sao ngươi ngốc vậy, không nhờ lão đầu điều khiển gió mang ngươi đi?
Còn nhỏ tuổi còn giả vờ lạnh lùng, đeo mặt nạ đơn giản, tạo cảm giác thần bí.
Khi âu Dương cởi mặt nạ của hắn xuống, thấy cặp mắt sáng thì nhịn không được bật cười.
Hắn nhẹ nhàng cầm ngọn đèn, thì thào: "Tiểu tử ngốc!"
Là người luôn tính toán cẩn thận mà nóng vội làm ra việc đáng sợ như vậy. Ngươi luôn nhát gan nhưng tại sao lại làm việc tày trời như thế?
Ngươi thà tổn thương để giải quyết những việc chưa từng xảy ra, luôn ép buộc bản thân như thế sẽ khiến ngươi bị điên.
Thay vì bị thân phận của Trần Trường Sinh làm đau khổ, ngươi thà làm Ma Tôn, ung dung thực hiện kế hoạch của bản thân.
Đây là việc duy nhất mà âu Dương có thể làm cho vị sư đệ này.
Khi âu Dương chạm tay vào ngọn đèn chong của Trần Trường Sinh thì đột nhiên trong lòng có cảm giác, quay đầu nhìn về phương bắc.
Lúc này ở vùng đất cực bắc, ở sâu trong cánh đồng tuyết, mây đen bao phủ, trong sấm sét rền vang xuất hiện một bóng người.
Ở đây không có bất cứ sinh linh nào nên cũng không lo lắng sẽ gây ra tổn thương cho sinh linh bất kì nào đó.
Vô số sấm sét giống như đèn flash chiếu sáng sân khấu vậy.
Trong vô số sấm sét giống địa ngục này có một người rất nhỏ bé nhưng cũng rất dễ thấy.
Vô số sấm sét giống như đang chào đón người này và cũng giống như ăn mừng một vị vua sắp bước chân vào con đường tội lỗi.
Sấm sét chiếu sáng không gian giống như ban ngày. Một đóa hoa sen màu đen khổng lồ xuất hiện, bay xung quanh người đó, sau đó cuốn người đó bay vào chỗ sâu nhất trong mây đen.
Sấm sét ở trước đóa hoa sen màu đen giống như mặt tuyết bị ánh sáng mặt trời làm tan chảy, biến thành chất dinh dưỡng cho hoa sen.
Hoa sen nâng người kia bay vào chỗ sâu nhất của bầu trời.
Khi sắp biến mất thì người đó đột nhiên ngừng chân, nhưng cũng không quay đầu. Hắn chỉ ngừng chân một chút rồi biến mất trong mây đen.
Khi bóng người biến mất trong mây đen thì âu Dương đau khổ, tự trách, khẽ nhăn mũi, giống như cạn kiệt sức lực, buông thõng tay xuống. Đèn chong từ trong ngực trượt xuống, lăn qua một bên.
âu Dương nhìn đèn chong lăn sang một bên, tự giễu nhìn hai tay.
Nói hắn không có bản lĩnh đúng không?
Mình dám tát tiên hai cái. Nhưng nói hắn có bản lĩnh thì hắn không thể bảo vệ sư đệ của mình.
Nghĩ tới đây trong đầu hắn lại hiện ra dòng sông thời gian bảy màu, ánh mắt cũng kiên định hơn.
Thiên mệnh chi tử trên núi của hắn đều mang nhân quả lớn, đều là nhân vật lớn trong tương lai.
Nhưng… Những chuyện đó có liên quan gì tới ta chứ?
Lão tử là Vực Ngoại Thiên Ma, có họ không tên, trời đất còn không quản được ta, huống chi là các ngươi.
Nếu các phe đều đặt cược lên người những sư đệ, sư muội của ta thì sao Đại sư huynh ta lại hẹp hòi được?
Đã như vậy thì ta sẽ cùng các ngươi chơi một vố lớn!
Nếu trong dòng sông thời gian có thêm một kẻ quấy rối như hắn thì hắn sẽ lật tung kế hoạch này lên. Đừng ai hòng kiếm lợi từ kế hoạch này.
âu Dương ổn định tâm trạng nhìn thoáng qua Động Hư Tử cũng đang thẫn thờ nhìn phía bắc, bất mãn nói: "Lão đầu, cơm của Thanh Vân Phong rất khó ăn, ngươi không thể thay đổi đầu bếp sao?"
Động Hư Tử đang cảm giác được phía bắc xảy ra chuyện lớn, nghe vậy thì sửng sốt, mắng âu Dương: "Có ai làm người tu hành mà ăn một ngày ba bữa cơm, nghỉ trưa, ngủ trễ như ngươi không? Tiểu tử ngươi là đồ vô dụng, có thể xào hai món ăn cho ngươi đã không tệ rồi!"
âu Dương nhếch miệng, thì thầm: "Lần sau xào rau, nhớ bỏ ít muối lại, làm chưởng giáo tông môn lớn mà nhóm lửa cũng để cháy râu, để người khác nghe thấy, ngươi không sợ bị người ta chê cười sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận