Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 249: Hệ thống một lần nữa xuất hiện nhiệm vụ chi nhánh

Rầm!
âu Dương nặng nề ngã trên mặt đất.
“Phì phì phì!” âu Dương nhếch nhác chồm dậy từ dưới đất, sau đó hắn phun đất cát trong miệng ra, vẻ mặt lộ vẻ mờ mịt đứng người lên.
"Nơi này là nơi nào?"
Hắn đang đứng trên một sa mạc, đập vào mắt của hắn đều là một màu vàng đất.
Không có một ngọn cỏ, mặt đất màu vàng khô cạn rạn nứt nhìn không thấy điểm cuối.
Thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió gào thét thổi qua cuốn lên từng đợt bão cát, giống như có thể nhìn thấy hình dạng của gió.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy bầu trời không phải một màu xanh thẳm mà là một màu sắc mờ nhạt đầy hỗn độn.
Toàn bộ trời đất đều bị một màu vàng tối mờ bao phủ giống như chỉ còn lại một người là chính mình ở giữa trời đất này.
"Này!" âu Dương hét lớn một tiếng.
Tiếng hét truyền đi rất xa, nhưng không hề có bất cứ tiếng gì vọng lại.
âu Dương vỗ bụi đất dính trên người rồi tự nhủ: “Cái trò chơi chi nhánh này thật đúng là kỳ lạ!”
Hắn nhớ lại bảng hệ thống chợt sáng lên ở trước mặt của mình khi chính mình bị ba lão gia hỏa bao vây ở trên bầu trời kia.
"Khởi động nhiệm vụ chi nhánh: Tên của ngươi!"
"Lưu ý về nhiệm vụ: Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, hệ thống sẽ không đưa ra bất cứ nhắc nhở nào, tất cả kịch bản bày ra toàn bộ đều phải do ký chủ tự mình tìm tòi. Nhiệm vụ lần này có độ tự do và tính thú vị cao!”
"Điều kiện mở ra nhiệm vụ: Năm mươi năm tuổi thọ!"
"Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?"
"Giới thiệu nhiệm vụ: Thiếu niên, muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao? Đi đi, đi tìm đi, ta đã đặt sẵn sức mạnh ở chỗ sâu nhất của thế giới rồi!"
Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết!
Khi nhìn thấy bảng nhiệm vụ trước mặt này, âu Dương rõ ràng có thể cảm nhận được thời gian ở xung quanh một lần nữa đứng im.
Có vẻ như chỉ có đợi sau khi mình làm ra lựa chọn thì thời gian đứng im mới có thể tiếp tục tiến tới.
Thông tin về ba lão gia hỏa một lời không hợp đã ra tay với mình vừa rồi đã hiện ra ở trước mặt, mình vừa xem là hiểu ngay.
Tính danh: Tiên Nhất (Đại Thiên Chủ tế tự)
Tu vi: Có thể so với Độ Kiếp tầng sáu
Căn cốt: ?
Mị lực: ?
May mắn:?
Tư chất: ?
Kỹ năng chuyên môn: Sức mạnh tiên nhân
Đánh giá: Chó săn của tiên nhân mà thôi, không đáng để lo!
Tính danh: Tiên Nhị (Đại Thiên Phó tế tự)
Tu vi: Có thể so với Độ Kiếp tầng bốn
Căn cốt: ?
Mị lực: ?
May mắn:?
Tư chất: ?
Kỹ năng chuyên môn: Sức mạnh tiên nhân
Đánh giá: Con chó săn thứ hai của tiên nhân mà thôi, không đáng để lo!
Tính danh: Tiên Tam (Đại Thiên Phó tế tự)
Tu vi: Có thể so với Độ Kiếp tầng bốn
Căn cốt: ?
Mị lực: ?
May mắn:?
Tư chất: ?
Kỹ năng chuyên môn: Sức mạnh tiên nhân
Đánh giá: Con chó săn thứ ba của tiên nhân mà thôi, không đáng để lo!
Bảng hệ thống của ba tên lão đầu thống nhất đến lạ thường, ngoài ra, các thuộc tính căn cốt mị lực may mắn và tư chất cũng đều là dấu chấm hỏi, còn kỹ năng chuyên môn thì giống nhau mà tu vi cũng đều thuộc về Độ Kiếp.
Mặc dù đều thuộc về Độ Kiếp, nhưng đám Đại Thiên Chủ tế tự này chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ có cảnh giới Độ Kiếp đến tầng sáu mà thôi.
âu Dương vốn cho là những chó săn của tiên nhân kia ít nhất cũng phải có thể tay đấm Độ Kiếp chân đá Động Hư Tử, không nghĩ tới vậy mà yếu đến lạ thường!
Nếu bây giờ chính mình mà không lựa chọn nhiệm vụ hệ thống thì loại thời gian đứng im quái dị ở trước mắt này chỉ sợ sẽ không kết thúc.
Loại cảm giác này hết sức quái dị, giống như là lần trước ở Bồng Lai tiên sơn vậy.
âu Dương nhìn xuống và phát hiện, cho dù Động Hư Tử là Độ Kiếp tầng chín thì có vẻ cũng bị ảnh hưởng bởi thời gian đứng im này.
Nhưng bỗng Động Hư Tử đang bị thời gian làm cho đứng im lại thình lình nháy nháy mắt với chính mình, âu Dương giờ mới hiểu thì ra lão gia hỏa ở phía dưới kia đang giả vờ!
âu Dương đảo mắt nhìn vào bảng nhiệm vụ ở trước mặt, lại là năm mươi năm tuổi thọ?
Mình thật vất vả đột phá Trúc Cơ, năm mươi năm tuổi thọ mới vớt trở về vậy mà trong nháy mắt đã bị thu lại?
Cái hệ thống chết tiệt này là thật sự sợ mình sống quá lâu đây mà!
Nhưng mà, mẹ nó, mình xem như là không muốn tiếp nhận, vì sao phía trên cái bảng này chỉ có một tùy chọn là tiếp nhận!
âu Dương lật qua lật lại nhìn cái bảng ở trước mắt mấy lần, ngoại trừ một cái nút to tướng tiếp nhận ra là hoàn toàn không có cho chính mình tùy chọn từ chối.
Thật giống như khi mình vừa đột phá đến Trúc Cơ, hệ thống cho mình lựa chọn nhiệm vụ vậy, cho dù có lựa chọn hay không lựa chọn cũng không khác nhau là mấy.
âu Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, cái này chắc chắn là do sư phụ Hồ Vân của mình ở phía sau giở trò quỷ.
Hắn dứt khoát trực tiếp ấn tiếp nhận nhiệm vụ, âu Dương ngược lại muốn nhìn xem lần này trong hồ lô của Hồ Vân đến cùng là bán thuốc gì!
Trong nháy mắt khi âu Dương ấn xuống tiếp nhận nhiệm vụ, thời gian ở xung quanh một lần nữa tiến tới.
Vào giờ phút này, chính mình có loại cảm giác như bị đánh tách rời ra khỏi cơ thể vậy, hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy Bạch Phi Vũ cũng đã gấp gáp rút kiếm về phía Động Hư Tử rồi, nên âu Dương đã dùng hết sức lực ném tấm bảng gỗ mà Hồ Vân làm cho mình xuống dưới.
Ngay sau đó ý thức của hắn trở nên mơ hồ rồi hắn đến chỗ này!
Mặt đất màu vàng, còn bầu trời có màu sắc mờ nhạt, thật giống như chỉ có một người là mình ở giữa trời đất này.
âu Dương kiểm tra sơ qua cơ thể của mình thì phát hiện chân nguyên mênh mông trong cơ thể lại nằm yên trong đan điền như một đầm nước đọng, điều này đã làm cho hắn trở nên hoảng sợ.
Mặc dù cảnh giới của mình thấp, nhưng trước kia chính mình đều là dựa vào chân nguyên mênh mông trong cơ thể này mà trực tiếp xông lên, bây giờ đã không có chân nguyên bên người.
Chính mình có khác gì người thường đâu?
Ngay lúc âu Dương đang lo lắng, âu Dương lại phát hiện một cái tin tức xấu khác, đó là không gian trữ vật của mình bị mất và Tịnh Tử treo ở thắt lưng cũng biến mất không thấy tung tích!
Cả người của mình từ trên xuống dưới ngoại trừ y phục ra, chỉ còn lại trâm cài tóc cắm trên đầu và sợi dây thừng không có gì lạ treo ở thắt lưng kia.
Sợi dây thừng bình bình thường thường này đã từng trói Động Hư Tử, siết hai hòn của Soái Ca và treo Thái A tông chủ Kiếm tông lên.
Mặc dù nó bình thường, nhưng nó trói toàn đại tu sĩ Độ Kiếp!
âu Dương lấy sợi dây thừng trên thắt lưng xuống thì thình lình sợi dây thừng bỗng động đậy, nó hơi vặn vẹo trong tay của hắn giống như là một con rắn đang bơi vậy.
"Vậy mà sống lại?" âu Dương có chút giật mình buông lỏng tay làm cho sợi dây thừng rơi trên mặt đất, sau đó nó hơi uốn éo trên mặt đất màu vàng.
âu Dương thử hô lên một tiếng với sợi dây thừng: "Đứng lên!"
Dây thừng giống như là nghe hiểu được, nó chậm rì rì giơ đầu dây lên và dựng đứng ở trước mặt của âu Dương.
"A! Khi lão đầu tử nhà mình cho mình sợi dây thừng này, mình còn nói ghét bỏ nó, cho dù là rác rưởi không có tu vi đều có thể dùng được, lúc ấy mình vẫn cảm thấy như là đang bị sỉ nhục."
Không nghĩ tới sợi dây thừng này lại còn có thân phận như thế!
"Ngồi xuống!"
Một nửa sợi dây đã được cuộn thành một cuộn, nửa còn lại vẫn như cũ dựng đứng ở trước mặt của âu Dương.
"Bắt tay!"
Đầu dây ngoan ngoãn bay đến trong tay của âu Dương.
"Chó sủa!"
“…”
Như thế là làm khó sợi dây thừng rồi, sợi dây đung đưa trái phải như thể đang tự hỏi.
Một lát sau, sợi dây thừng từ từ tạo ra hình dạng một con chó lạp xưởng bản đơn giản rồi há to miệng ra.
"Mẹ kiếp? Thật là trâu bò!"
Mặc dù không có sủa ra tiếng, nhưng động tác đúng thật là chó sủa.
Điều này nói rõ sợi dây thừng này chẳng những có thể nghe hiểu mệnh lệnh của mình mà còn biết suy nghĩ!
âu Dương nắm lấy đầu dây rồi cầm nó trong tay mà cẩn thận suy nghĩ.
Cuối cùng, âu Dương đưa ra một đánh giá: Một sợi dây thừng bình bình thường thường, thậm chí còn có chút không thuận tay!
Chẳng qua với một sợi dây thừng nghe lời như vậy, mình xem như cũng có chút bản lĩnh khác thường ở cái nơi xa lạ này.
âu Dương xoay người nhìn xung quanh một lúc, mặc dù không biết đông tây nam bắc, nhưng khi dõi mắt nhìn lại vẫn thấy có một phương hướng hơi khác biệt.
Tại một chỗ cực xa của phương hướng này có vẻ mờ tối hơn những phương hướng khác một ít.
Nói cách khác, nơi đó sẽ có cảnh tượng không giống với chỗ này!
Tìm được phương hướng, âu Dương lửng thửng đi về phía cái phương hướng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận