Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 488: Ta tên Bạch Phi Vũ

Ta tên Bạch Phi Vũ!
Ta là một người chuyển sinh!
Ta đã từng là Kiếm tiên, Kiếm tiên trảm sạch tiên nhân toàn thiên hạ!
Cũng bởi vì trảm tiên, cho nên ta thân tử đạo tiêu!
Nhưng bây giờ ta đã chuyển thế, trở thành một đệ tử bình thường ở Tiểu Sơn phong của Thanh Vân tông.
Ta có ký ức Kiếm tiên kiếp trước, nhưng ở Tiểu Sơn phong ta cũng không được tính là người nổi bật.
Không phải tư chất thân thể kiếp này của ta quá kém, mà là trên đỉnh núi nhà ta, mấy sư huynh đệ trên này đã mở mang tầm mắt cho Kiếm tiên ta đây!
Dù là Nhị sư huynh tư chất kiếm đạo vượt xa ta, hay là Tam sư huynh thần bí khó lường, dù là ai ta cũng không dám khinh thường nghĩ rằng bản thân có thể thắng!
Mà Đại sư huynh nhà ta kia lại càng có thân phận khiến ta vô cùng kinh ngạc!
Một thân phận mà đến nghĩ ta cũng không dám nghĩ!
Một người mà dù ta đã chuyển thế cũng không thể quên được!
âu Trị Tử!
Khi ta lĩnh ngộ đạo Phong Thần, ta cũng đã biết được tại sao kiếp trước ta lại cố tình xóa trí nhớ của mình.
Chính là vì để bản thân không đi theo đạo của trước đây!
Đạo của hắn trước đây, là vì gánh nghiệp nhân quả thiên địa nên mới lựa chọn, chỉ có nhân tài trời định mới chọn con đường này.
Ví dụ như vị Nhị sư huynh thiên tư trác tuyệt kia, như Lãnh Thanh Tùng vậy đó!
Nhớ tới chuyện Lãnh Thanh Tùng kế thừa Thanh Liên kiếm ý của hắn ở kiếp trước, hoa nở đến Thập Tam phẩm, còn cao hơn hắn một bậc.
Bạch Phi Vũ vốn có chút không cam lòng, bây giờ cũng đã nhìn rất thoáng, Bạch Phi Vũ cũng rất rõ ràng thân phận của Lãnh Thanh Tùng là gì.
Vô Cấu Kiếm Tâm?
Là Vô Cấu Kiếm Tâm hắn tu thành ở kiếp trước!
Hắn làm sao cũng không ngờ được, Vô Cấu Kiếm Tâm của hắn vậy mà cũng chuyển thế trùng sinh?!
Nhưng cứ vậy mà nói hắn và Lãnh Thanh Tùng là cùng một người thì cũng không thỏa đáng.
Không chỉ có mình hắn, bất luận kẻ nào cũng đều có thể tu luyện Vô Cấu Kiếm Tâm.
Kiếm tu khi tu luyện tới cực hạn, ai cũng sẽ tu luyện ra Vô Cấu Kiếm Tâm thuộc về riêng mình!
Kiếm tâm này vì kiếm đạo thuần túy mà sinh ra, cũng đại biểu cho kiếm đạo tối thượng!
Mà khi kiếm tâm tồn tại thuần túy vì kiếm đạo, vì kiếm đạo mà sinh ra, rũ bỏ những ràng buộc của chúng sinh, hoàn toàn là hiện thân của kiếm đạo, hiển nhiên tài giỏi hơn hắn ở kiếp trước!
Bạch Phi Vũ không khỏi cảm thán, kiếp trước sắp xếp hắn ở cùng Đại sư huynh thủ đoạn khó lường.
Vậy mà cứ giữ như thế từ thời đại tiên nhân đến bây giờ luôn!
Khó trách tư chất của hắn so ra lại kém Nhị sư huynh nhà hắn, khó trách Nhị sư huynh có thể nở hoa Thập Tam phẩm!
Về mặt này, hắn thua cũng không tính là chuyện mất mặt!
Đời này hắn cũng không có ý định tu luyện kiếm đạo, Lý Thái Bạch kiếp trước cũng không muốn hắn sống như Lý Thái Bạch nữa, mà là sống cho Bạch Phi Vũ!
Một mặt là tìm ra đại đạo chân chính có thể tạo phúc cho thiên hạ chúng sinh!
Mặt khác lại có ý định riêng của hắn, chính là vì muốn trả món nợ cho hai người bạn thân ở kiếp trước!
Một người soi sáng con đường của hắn, một người lại hi sinh vì đạo của hắn.
âu Dã Tử, còn có âu Trị Tử mạnh hơn âu Dã Tử một chút!
Hắn kiếp trước có được hai người bạn thân thế này, chết cũng không còn gì luyến tiếc.
Ánh mắt Bạch Phi Vũ nhiều thêm một nét dịu dàng, quay đầu nhìn chim xanh đang ngồi xổm trên vai hắn mà ngủ gà ngủ gật, khắp khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Hắn thân là Lý Thái Bạch, gánh nhân quả trên vai, vì thiên địa, vì chúng sinh, vì thời đại mới mà hắn nợ hai người bạn thân nhiều đến vậy.
Đời này chính lúc để hắn trả nợ!
Cúi đầu gọi Phong Thần bảo thư ra, hắn nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhịn không được mà bật cười.
Khó trách lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đại sư huynh nhà hắn viết ba chữ này lên Phong Thần bảo thư, hắn lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Đúng vậy, chữ viết tay này của Đại sư huynh nhà hắn không phải là thứ mà người nào cũng bắt chước được!
“Kiếp sau, ta sẽ là Đại sư huynh của ngươi!”
Thanh âm ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng quen thuộc.
Khi đại kiếp tiên nhân kết thúc, sau khi thân hóa thành sống lưng của thiên địa, vẫn còn có người vì hắn mà liều mạng!
Câu nói này không hiểu sao lại khiến hốc mắt Bạch Phi Vũ nóng lên, thậm chí kìm nén không được muốn nhảy đến trước mặt âu Dương, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt kia.
Người đã mang hắn từ một món vũ khí lần nữa trở lại làm người.
Người đã kéo hắn ra khỏi con đường tàn nhẫn, khỏi vực thẳm số phận đáng chết kia.
Bây giờ đã thật sự trở thành Đại sư huynh của hắn!
Ông trời đối xử với Lý Thái Bạch không tệ, đối xử với Bạch Phi Vũ cũng rất tốt!
Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Rõ ràng hắn muốn lớn tiếng nói cho Đại sư huynh, về sau huynh chỉ cần đứng yên đó nhìn thôi, tất cả cứ giao lại cho ta!
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Đại sư huynh, Bạch Phi Vũ lại có chút rụt rè e sợ.
Mặc dù hắn đã chứng đạo, nhưng vẫn chưa thành đạo.
Kiếp trước nhờ có Đại sư huynh giúp hắn phá vỡ số mệnh, mà trong kiếp này, hắn vẫn chưa đủ trưởng thành để viết lại số mệnh của mình.
Tình thế thiên địa ngày nay phức tạp hơn nhiều so với thời đại tiên nhân, rất khó để người ta nhìn thấu, tất cả mọi người chỉ có thể mò mẫm tìm đúng sai.
Khi Bạch Phi Vũ đến Đại Thừa, thôi diễn đạo của bản thân, hắn cảm nhận được mọi thứ đang hỗn loạn phức tạp, thậm chí vượt xa hơn cả thời đại tiên nhân kiếp trước!
Dù sao trước đây tiên nhân ở ngay trên trời, chỉ cần chém là được.
Nhưng bây giờ nhưng lại không biết kẻ địch ở nơi nào, thậm chí còn không biết kẻ địch rốt cuộc là ai!
Cho nên hiện tại không nhận ra nhau cũng được, đợi đến khi hắn phong tận chúng thần thiên địa, nắm giữ tất cả nhân quả của thiên địa.
Tới lúc đó, hắn mới đủ tự tin và sức mạnh để nói ra câu “Để ta bảo vệ huynh!”.
Vượt qua vạn năm, sau hai thời đại, ta lại gặp được ngươi!
Dù ngươi không biết, nhưng trong lòng ta hiểu rõ chuyện ta muốn làm!
Bạch Phi Vũ nắm chặt Phong Thần bảo thư trong tay, hồi tưởng lại những ký ức vụn vặt ở kiếp trước khi hắn cùng âu Trị Tử sóng vai nhau đi vạn dặm đường, Bạch Phi Vũ không khỏi cười lên.
Kiếp trước người khác luôn gọi ta là Kiếm tiên, âu Trị Tử lại cứ thích lôi lôi kéo kéo hỏi người khác nên gọi ta thế nào mới đúng.
Gọi là gì, ta đã thay ngươi nghĩ kỹ rồi!
“Vạn Thần chi Chủ!”
Bạch Phi Vũ lật Phong Thần bảo thư ra, trên tờ đầu tiên, dòng đầu tiên không phải là tên hắn.
Mà trên hàng thứ hai, có tên hắn và tên của Hàm Vũ.
Đây cũng là món quà hắn muốn tặng âu Trị Tử trong tương lai!
Kiếp trước, ta và âu Dã Tử đã được Đại sư huynh nhà mình cứu rỗi.
Đời này, ta sẽ đưa huynh lên làm Vạn Thần chi Chủ!
Chim xanh trên đầu vai nhìn Bạch Phi Vũ đang cười ngây ngô với Phong Thần bảo thư, nó cũng cảm nhận được nội tâm của Bạch Phi Vũ, trên mặt chim cũng tràn đầy niềm vui.
Mặc dù đã mơ hồ khai mở linh trí nhưng rõ ràng không nhiều, nó ngơ ngác nhìn Bạch Phi Vũ, giọng nói kì cục kêu: “Ngươi là của ta, ta là ai đối với ngươi…”
Lúc này Bạch Phi Vũ không còn dáng vẻ trang nghiêm như khi phong thần, cũng không có dáng vẻ đế vương khi vạn thần triều bái, mà càng giống một thiếu niên đang nghịch ngợm âm mưu quậy phá.
Bạch Phi Vũ sờ lên trán, tự lẩm bẩm:
“Mặc dù không biết ngươi làm cách nào trở về quá khứ, nhưng ngươi của tương lai vẫn ở đây! Thích chơi trò động não sao? Ta sẽ nhớ kỹ giúp ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận