Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 280: Tiên Thiên phù lục (phần Trần Trường Sinh)

Mặc dù trong lòng Hứa An hâm mộ thiên tư của Trần Trường Sinh, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút ghen tị nào, hắn chỉ cảm thán mình đã không theo kịp tiến bộ của thời đại này.
Hứa An đè xuống cảm thán trong lòng, cười nói với Trần Trường Sinh: “Đều là một số lễ nghi phiền phức, nếu Thánh Tử không so đo, vậy thì không sao cả, mời đi!”
Trần Trường Sinh hơi khom người, hành lễ với Hứa An nói: “Nếu trưởng lão không chê, có thể gọi ta là Trần Trường Sinh!”
“Trần Trường Sinh? Trường Sinh, đến đây tìm trường sinh? Tên hay! Ha ha ha, đi thôi!” Hứa An nghiền ngẫm cái tên này một chút, sau đó cười ha ha cưỡi mây bay lên, rồi trực tiếp bay về phía chủ điện Vạn Pháp tông.
Trần Trường Sinh nhìn Hứa An bay đi, cười một tiếng, rồi lập tức ngự kiếm bay lên theo sát Hứa An.
Một chiêu Thần Hồn Khôi Lỗi thuật này của mình là do vị tu sĩ Đại Thừa ở trước mắt này dạy bảo ở kiếp trước.
Trong tương lai, vị tu sĩ Đại Thừa này chính là dựa vào Thần Hồn Khôi Lỗi thuật này mới tránh được kiếp nạn diệt môn của Vạn Pháp tông và cất giữ lại một số hạt giống cho Vạn Pháp tông.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn chết trong kiếp nạn lớn, mà trước khi hắn chết đã truyền lại Thần Hồn Khôi Lỗi thuật này cho mình.
Có thể nói Hứa An trước mắt cũng coi như là một nửa sư phụ của mình.
Nhưng điều khiến Trần Trường Sinh cảm thấy tiếc nuối chính là Thần Hồn Khôi Lỗi thuật mà mình tiếp nhận cũng không trọn vẹn.
Cho nên tu vi Nguyên Anh hiện tại không thể làm ra những con rối có thể so với Xuất Khiếu.
Mình luôn cảm giác Khôi Lỗi thuật này nhất định còn có một số bí mật mà mình chưa tìm hiểu.
Đời này đúng lúc mình có thể luận chứng với vị nửa sư phụ này thật tốt một chút để đạt được Thần Hồn Khôi Lỗi thuật hoàn chỉnh.
Đây cũng là một trong những mục đích chuyến đi này của Trần Trường Sinh!
Hai người đáp xuống trước đại điện, đệ tử xung quanh đồng thanh nói: “Cung nghênh Thanh Vân thánh tử đến thăm Vạn Pháp tông!"
Trần Trường Sinh cười đáp lễ.
Chưa từng ăn thịt heo vẫn thấy heo chạy, Vạn Pháp tông lấy lễ nghi cao nhất để khoản đãi một tiểu bối như mình, nên mình cũng không cần thiết phải ra vẻ kiêu ngạo.
Nếu không ngược lại sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của Thanh Vân tông.
Đi theo phía sau Hứa An đi vào đại điện, Trần Trường Sinh giương mắt nhìn lại.
Trước đại điện cũng bái phỏng một cái bàn thờ, trên bàn thờ cũng cung phụng hai chữ Thiên Địa.
Có bảy vị trưởng lão tướng mạo khác nhau đang đứng ở trước bàn thờ, trong đó có một người trung niên khí chất sắc bén đứng ở chính giữa, đang cẩn thận quan sát mình.
Người trung niên này nhìn như đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trên gương mặt của hắn lại có sự thăng trầm mà không mất đi khí phách và mị lực của nam tử.
Trán rộng, giữa lông mày hãm sâu, dưới lông mày rậm là đôi mắt thâm trầm có vẻ càng thêm hữu lực, đôi môi dày hơi nhếch lên làm cho người ta có một cảm giác không dễ bị khống chế.
Trần Trường Sinh vội vàng tiến lên khom người hành lễ, cung kính nói: “Thanh Vân tông Trần Trường Sinh bái kiến các vị sư thúc sư bá! Bái kiến Vạn Pháp tông Trương chưởng giáo!”
Người này chính là chưởng giáo đương đại của Vạn Pháp tông, Trương Tử Tường.
Trương Tử Tường quan sát Trần Trường Sinh cũng không trả lời, mà Trần Trường Sinh thì khom người hành lễ, cũng không đứng lên.
Sau một lúc lâu, Trương Tử Tường mới từ từ nói: “Thanh Vân tông đúng là thế lớn nha, bí pháp bất truyền của Vạn Pháp tông ta đều bị Thánh tử Thanh Vân tông học được!”
Một câu cảm thán này giống như than thở, nhưng lại khiến Trần Trường Sinh toát mồ hôi lạnh.
Vị chưởng giáo trước mắt này liếc mắt một cái đã nhìn ra được một thân trận pháp mà mình học được đều đến từ Vạn Pháp tông.
“Sao? Thánh tử không có gì để nói?” Trương Tử Tường tiến lên một bước, chân nguyên mênh mông lập tức phóng ra.
Trần Trường Sinh ngạc nhiên phát hiện không biết khi nào mình và Trương Tử Tường đã ở trong một đại trận.
Người và trận hợp nhất, bày trận theo ý muốn, niệm lên thì trận lên?
Chưởng giáo Vạn Pháp tông này lại khủng bố như vậy?!
Một thân tu vi trận pháp đã đạt tới cảnh giới mạnh nhất trong trận pháp!
Trần Trường Sinh không chút sợ hãi nhìn Trương Tử Tường trước mắt, không kiêu ngạo không tự ti nói:
“Một thân tu vi của tại hạ đều xuất thân từ Thanh Vân tông, chưởng giáo yêu tư chất trận pháp của Trường Sinh, nên đặc biệt ban thưởng diệu pháp tạo điều kiện của Trường Sinh học tập, mặc dù thỉnh thoảng có thu hoạch nhỏ nhưng không đáng nhắc đến, nếu chỉ bởi vì một người như Trần Trường Sinh mà làm mất đi tình nghĩa giữa hai tông, Trần Trường Sinh tự nguyện bị sư thúc phế đi tu vi, mong rằng sư thúc không cần bận tâm đến cái chức suông gọi là Thánh tử Thanh Vân tông của Trần Trường Sinh!”
Một đoạn văn dõng dạc, tình cảm dạt dào khiến mấy lão gia hỏa ở đối diện nghe thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Tuy rằng một vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nhưng những lời tiểu tử này nói ra đều bốc lên ý nghĩ xấu.
Bí pháp là chưởng giáo Thanh Vân tông truyền lại.
Ta là Thánh tử Thanh Vân tông.
Nếu ngươi không để ý đến tình nghĩa của hai tông, cũng không sợ Thanh Vân tông hỏi tội, ngươi có bản lĩnh thì phế ta!
Từng câu nghe thì chính nghĩa lẫm liệt, từng câu nghe lại toát ra ý nghĩ xấu.
Lương tâm của tiểu tử này thật xấu xa!
Trương Tử Tường bị lời nói dõng dạc này của Trần Trường Sinh làm cho oán hận đến không nói nên lời.
Mình chỉ muốn hỏi tội Trần Trường Sinh, không nghĩ tới vừa gặp, Trần Trường Sinh đã ném cái nồi đến trên người Động Hư Tử.
Nếu mình thật sự theo như lời Trần Trường Sinh mà phế bỏ tu vi của hắn thì lão chó điên kia sẽ không nói chút đạo lý nào cả!
Không thể không nói, không hổ là đệ tử của đồ chó Hồ Vân kia, bộ dạng không biết xấu hổ này quả thực giống Hồ Vân như đúc.
Trương Tử Tường ho khan một tiếng, vẻ mặt trở nên hòa ái dễ gần nói: “Tiểu hữu nói gì vậy, chín thánh địa lớn chúng ta như thể tay chân, năm đó chưởng giáo Động Hư Tử nhà ngươi thỉnh thoảng lại đến Vạn Pháp tông ta làm khách, sư phụ nhà ngươi cũng đã tới không ít lần, lại nói tiếp quan hệ của hai tông chúng ta còn rất gần.”
Trần Trường Sinh nghe thấy lời này của Trương Tử Tường, lập tức có chút cảnh giác, nếu như chưởng giáo tới cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như sư phụ nhà mình cũng thường xuyên tới thì e rằng có không ít giấy nợ ở chỗ này?
Chẳng lẽ là muốn trả lại giấy nợ cho mình?
Thứ mà Tiểu Sơn phong ta mượn về, khi nào thì có trả lại?
Loại lỗ hổng không tốt này đừng nghĩ mở ở chỗ ta!
Trần Trường Sinh nhìn Trương Tử Tường trước mắt vội vàng chuyển đề tài nói: “Sư thúc, lần này trên người tại hạ không có vật gì, chỉ ôm một lòng cầu đạo hy vọng các vị sư thúc có thể chỉ bảo tiểu tử tu hành.”
Lời nói của Trần Trường Sinh đã trực tiếp làm rõ lão tử nghèo kiết xác nên đừng nghĩ để ta trả giấy nợ.
Trương Tử Tường thầm mắng một tiếng tiểu hồ ly, ngay sau đó vẻ mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn nhau với mấy vị trưởng lão ở xung quanh rồi nói: “Ngươi muốn học cái gì?”
Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: “Tại hạ muốn mượn đạo bảo trấn tông của Vạn Pháp tông xem một chút!”
“Không được!”
Trương Tử Tường còn chưa mở miệng, một vị trưởng lão ở bên cạnh đã lập tức từ chối.
Trương Tử Tường nhìn Trần Trường Sinh trước mắt ung dung nói: “Ngươi được gọi là Thánh tử Thanh Vân tông, hẳn là cũng biết, bí bảo trấn tông không thể nào dễ dàng cho người biết chứ?”
Ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn về phía vị trưởng lão kia, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Vạn Pháp tông tìm hiểu mấy vạn năm, trước sau đã hao tổn hơn mười vị đại tu sĩ Độ Kiếp, nhưng vẫn không có cách nào tìm hiểu được Tiên Thiên phù lục, chẳng lẽ không biết tai họa đã sắp xảy ra rồi sao?”
Ầm!
Trong nháy mắt Trần Trường Sinh bị bao phủ ở trong một tòa Tiên Thiên đại trận, xung quanh hỗn loạn không thể nhìn thấy phương hướng.
Trong đại trận, Ngũ Hành đảo lộn, khắp nơi hỗn loạn, linh khí đảo ngược, biến nơi này thành một không gian của riêng mình!
Trần Trường Sinh cảm nhận được rõ ràng chân nguyên trong cơ thể mình đang nhanh chóng trôi đi mất.
Mà ở dưới chân mình đã giẫm lên một tòa Bát Quái đại trận!
Tay phải Trương Tử Tường treo lơ lửng trên hư không, một tiểu trận đồ màu vàng cỡ nhỏ phức tạp lơ lửng trong tay phải.
Trương Tử Tường nhìn Trần Trường Sinh với vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ai đã nói cho ngươi biết chuyện này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận