Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 221: Trần Trường Sinh cố chấp

âu Dương nhìn dị tượng ở đằng xa mà trong lòng không khỏi than thở.
Không dễ dàng, thật sự là không dễ dàng!
Tiểu Sơn phong đều hở một tí là đưa đến Thiên Phạt, lần này Tiểu Bạch vậy mà đưa đến trời đất chúc phúc!
Cái gọi là trời đất chúc phúc chính là có tu sĩ làm ra cống hiến thật lớn đối với trời đất, vì thế trời sẽ giáng xuống dị tượng biểu thị cho sự khen ngợi.
Khi tu vi thấp, có cái này cho trứng dùng, nhưng nghe nói lại có tác dụng cực lớn đối với việc sau này trở thành đại tu sĩ Hợp Thể.
Chẳng lẽ lão mập kia thật đúng là có yêu hận tình thù gì đó với kiếp trước của Tiểu Bạch, cho nên vừa rồi sau khi tiêu tan hiềm khích của lúc trước thì tình cảm của hai người nhanh chóng ấm lên, cảm động đến trời đất?
Chậc, khẩu vị của Tiểu Bạch còn rất là đặc biệt!
Xem như là vào lúc này, âu Dương cũng không quên âm thầm ghê tởm Bạch Phi Vũ.
"Trường Sinh, ngươi nói xem Tiểu Bạch và lão mập kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì cảm động đến trời đất? Chẳng lẽ Tiểu Bạch lại thêu một con hạc bay nhỏ lên trên quần lót của lão mập kia?"
Nghe vậy, Trần Trường Sinh đang bắt đầu rớt mạng chợt dừng lại một lúc rồi mới trịnh trọng mà mở miệng:
"Theo như ta biết, Bạch sư đệ hình như cũng không biết thủ công may vá, y phục của hắn đang mặc đều do ta may vá."
âu Dương gật gật đầu, y phục của mọi người trên Tiểu Sơn phong hễ cứ bị rách đều là do một tay Trần Trường Sinh may vá. Cũng không biết sao đôi tay của Trường Sinh lại khéo léo như vậy, biết nấu cơm, có thể may vá y phục và còn có tài vẽ tranh tuyệt vời nữa!
Tiểu Sơn phong đúng thật là không thể thiếu Trường Sinh!
Chẳng qua thân là Đại sư huynh cũng không thể làm mất đi uy nghiêm của mình ở chỗ này được, cho nên âu Dương chợt ho khan một tiếng rồi nghiêm mặt lại mà nói với Trần Trường Sinh:
"Trường Sinh, chỗ này thì ngươi phải học hỏi Tiểu Bạch đấy, không cần không có việc gì mà chỉ biết dẫn Thiên Phạt, cứ như mỗi ngày đều có trùm phản diện xuất hiện trên đỉnh núi của chúng ta vậy!"
Nghe âu Dương răn dạy, Trần Trường Sinh ngoan ngoãn gật gật đầu miệng luôn nói phải, bộ dạng khiêm tốn tiếp thu.
Nhưng cho dù là chính hắn hay là âu Dương cũng không để chuyện này ở trong lòng.
âu Dương nói xong là quên, còn Trần Trường Sinh nghe xong cũng sẽ không thay đổi.
Hai người đứng trong biển hoa nhìn cánh hoa tung bay khắp trời mà ngửa mặt đón gió mát chờ đợi Bạch Phi Vũ trở về.
Trần Trường Sinh nhìn về phía bóng tà áo xanh của âu Dương đứng giữa những cánh hoa bay đầy trời, lúc này hắn chợt thấy hoảng hốt như là đang mơ vậy.
Sau cuộc nói chuyện với tiên nhân vừa rồi, chính mình đã tìm được chân tướng của cái gọi là đoạt xá. Bây giờ, Trần Trường Sinh gần như chắc chắn rằng Tổ Uyên ở kiếp trước chính là tiên nhân đầu thai!
Mà chính mình cũng đã tìm được cách để trở thành Tổ Uyên và thậm chí còn có một kế hoạch càng to gan hơn nữa.
Hắn biết rằng những gì mình sắp làm bây giờ sẽ là một sai lầm cực lớn đối với thiên hạ, đến mức hoàn toàn sẽ không có ai hiểu cho chính mình cả!
Tổ Uyên ở kiếp trước thế nhưng là một tồn tại thuộc Ma tộc đã gây ra tai họa lớn, mà một khi chính mình trở thành hắn, vậy chính mình ắt phải gánh vác nhân quả này cho Tổ Uyên!
Đến lúc đó, mình sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Trần Trường Sinh nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng chuyện sai lầm này lại là cách duy nhất mà mình có thể nghĩ đến.
Trần Trường Sinh có chút lo sợ, lại có chút mờ mịt, thậm chí càng sợ hãi đối với những điều không biết.
Ưu thế của một người trùng sinh giống như đã không còn sót lại chút gì kể từ sau khi mình giết chết Tổ Uyên, bên cạnh mình xảy ra rất nhiều chuyện mà mình đều chưa từng trải qua ở kiếp trước.
Vậy tương lai Ma tộc còn xâm lấn không?
Nếu như điều đó không có xuất hiện, vậy quyết định này của mình chẳng phải là hoàn toàn để cho mình rơi vào vực sâu sao?
Mà nếu như mình trở thành Tổ Uyên, vậy tai họa lớn từ Ma tộc trong tương lai có thể biến thành do một tay mình tạo ra hay không?
Để cho chính mình vốn muốn thay đổi mọi thứ sẽ biến thành tự tay phá hủy tất cả mọi thứ!
Lần này, khi mình rốt cuộc tìm được phương hướng thì một lần nữa bắt đầu chần chờ bởi vì những điều này.
"Đại sư huynh, nếu như có một chuyện biết là sai mà vẫn không thể không làm thì ta nên làm cái gì bây giờ?" Nơi đáy mắt của Trần Trường Sinh có nét hoang mang lướt qua, hắn nhìn vào cánh hoa đầy trời rồi nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.
âu Dương cũng không quay đầu lại. Nghe được câu này của Trần Trường Sinh, âu Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được chắc chắn là có quan hệ với Thiên Phạt mấy ngày trước đây.
"Cuộc sống vốn chính là quá trình không ngừng thử sai, mỗi lần thử sai đều sẽ làm cho ngươi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình." âu Dương lục lọi ruột gan của mình để cổ vũ Trần Trường Sinh bằng lời súp gà cho tâm hồn mà hắn đã từng xem trong video ở kiếp trước.
"Vậy nếu như chuyện này sai quá lớn thì sao?" Nghe được lời này của âu Dương, Trần Trường Sinh vẫn không yên tâm nên hỏi lại.
âu Dương xoay người nhìn người sư đệ vốn hết sức ổn trọng ở trước mắt này, bây giờ lại giống như một hài tử cầu hỏi chính mình, hắn ngoẹo đầu rồi tò mò hỏi:
"Lớn bao nhiêu?"
Trần Trường Sinh không có trả lời mà chỉ hàm hồ nói ra:
"Rất lớn. . . Lớn đến ta cũng không dám suy nghĩ."
âu Dương giơ bàn tay lên rồi đi đến trước mặt của Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh theo phản xạ nhắm hai mắt lại.
âu Dương vung tay tát một cái vào mặt Trần Trường Sinh.
Bốp!
Một bàn tay nhẹ nhàng tát vào mặt Trần Trường Sinh, lực đánh rất nhẹ, càng giống như là đang vuốt ve.
Trần Trường Sinh đang nhắm chặt hai mắt lại ngạc nhiên mở mắt ra và nhìn thấy âu Dương đang cười nhìn mình.
Mình có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình từ trong đôi mắt trong suốt kia!
âu Dương lại nhẹ nhàng vỗ vào má Trần Trường Sinh rồi hắn lập tức đứng thẳng người lên mà cười nói:
"Cứ như vậy không phải là được rồi sao."
Nụ cười này làm cho Trần Trường Sinh trở nên ngẩn ngơ, ngàn vạn lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
"Thế nhưng…" Trần Trường Sinh cao hứng thậm chí muốn nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, muốn nói cho âu Dương biết ngay cả chuyện chính mình là người trùng sinh, nhưng lại bị âu Dương ngăn lại.
âu Dương nhớ đến lời Hồ Vân từng nói, không nên để lại tin tức, nếu không nó sẽ biết.
Muốn làm thì làm đi, bản tính các sư đệ nhà mình cũng không xấu, sai thì có thể sai đến đâu đây?
“Đến lúc đó, ngươi vẫn là Trường Sinh sao?” âu Dương nhẹ nhàng hỏi.
Trần Trường Sinh ngẩn người một lúc rồi lập tức mở miệng mà trả lời:
"Ta là Trần Trường Sinh, vẫn luôn là Trần Trường Sinh!"
âu Dương tỏ ra hống hách: "Như vậy chưa đủ! Đến lúc đó, ta đánh ngươi một trận sẽ ở trước mặt bọn họ, sau đó chúng ta đi về nhà! Đánh ta đều đã đánh rồi, bọn họ còn muốn thế nào? Ta ngược lại muốn xem xem ai có thể trách móc cách ta dạy dỗ sư đệ!"
Trần Trường Sinh im lặng, đến nỗi không biết phải mở miệng nói như thế nào, giống như cũng không cần hỏi nữa.
Đại sư huynh nhà mình cũng không có hỏi mình rốt cuộc sẽ phạm sai lầm gì.
Ý trong câu nói vừa rồi là sau khi mình phạm sai lầm, cùng lắm thì sẽ đánh mình một trận rồi sau đó đưa về nhà dạy dỗ lại.
Xem ra Đại sư huynh ít nhất đã hiểu là mình chuẩn bị đi làm một chuyện gì đó sẽ dẫn đến rất nhiều người trách móc, nhưng Đại sư huynh vẫn như cũ lựa chọn bảo vệ chính mình.
Trong lòng của Trần Trường Sinh trở nên ấm áp, hắn nhìn thấy âu Dương cười hì hì rồi xoay người chờ đợi bóng dáng của Tiểu Bạch.
Ở trong mắt chính mình, bóng dáng của âu Dương ở trước mặt chợt trở nên cao lớn giống như là một ngọn núi cao có thể vì mình mà ngăn cản mưa to gió lớn!
Đây chính là chỗ tốt của việc có gia trưởng ở phía trước che mưa che nắng cho mình sao?
Loại cảm giác chỉ cần ở bên cạnh là có thể làm cho mình hoàn toàn yên lòng, thật là tốt!
Kiếp trước mình đã cảm nhận qua một lần mà kiếp này vẫn là như thế!
Ông trời đối đãi với Trần Trường Sinh ta thật sự là không tệ!
Có một vị Đại sư huynh như vậy, thật sự là may mắn ba đời của Trần Trường Sinh ta!
Cho nên, lần này cho dù như thế nào đi nữa thì mình đều phải hoàn toàn ngăn cản tai họa xảy ra ở kiếp trước!
Sự hoang mang trong mắt của Trần Trường Sinh biến mất, hắn lập tức một lần nữa trở nên kiên định!
Bạn cần đăng nhập để bình luận