Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 388: Vạn Yêu quốc chủ là sư nương ta

Theo tiếng động nhìn lại, không biết từ khi nào đã xuất hiện một vương tọa bằng đá khổng lồ ở trung tâm Vạn Yêu điện và có một người đẹp tuyệt trần mặc lụa trắng đang ngồi trên vương tọa!
Khác với Cửu Vĩ trời sinh mị cốt vừa rồi, nữ nhân trước mắt làm cho người ta có một cảm giác lạnh thấu xương như hàn băng, giống như người ở vị trí cao thời gian dài, có sự cao quý và khí phách coi thường chúng sinh.
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, điều khiến người ta nắm cổ tay thở dài chính là đôi mắt được quấn một dải lụa màu đỏ, nếu như đôi mắt không bị che đi thì chắc chắn đó là một đôi mắt câu hồn phách người.
Một con rắn trắng noãn không tỳ vết nhô đầu ra từ phía sau nữ tử, trong đôi mắt màu đỏ lộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào âu Dương.
Chính là một vị tuyệt sắc như vậy, nhưng vừa ra sân lại khiến toàn bộ Vạn Yêu điện ấn nút tạm dừng, tất cả thần hồn trong Vạn Yêu điện mất đi tiếng động giống như bị đóng băng.
Ngay cả ba con sủng vật Tịnh Tử cũng không ngoại lệ, đều bị đóng băng tại chỗ.
Tiêu Phong chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương không ngừng rót vào thân thể mình, không chỉ cử động mà ngay cả ý thức cũng trở nên cứng ngắc.
Sau khi nữ tử mở miệng, âu Dương vốn còn kiêu ngạo lại giống như gà mắc bệnh dịch, hắn cúi đầu nhìn về phía nữ nhân trước mắt một cách nịnh nọt.
“Không phải nói nơi này tối đa chỉ có thể đến Nguyên Anh sao, lão nữ nhân này vào bằng cách nào!” âu Dương thầm mắng to trong lòng, nhưng vẻ tươi cười nịnh nọt trên mặt lại không giảm chút nào.
Người khác không biết nữ nhân trước mắt khủng bố đến mức nào, nhưng âu Dương hắn lại biết được, ngay cả vị sư phụ chia năm năm kia mà gặp nàng cũng phải vịn eo đi ra ngoài.
Nữ nhân trên vương tọa không phải ai khác, chính là tình nhân cũ của sư phụ, sư phụ của Thường Hiểu Nguyệt, quốc chủ Vạn Yêu quốc, Thường Tố Trinh!
âu Dương nhìn về phía nữ tử trên vương tọa, bản thuộc tính hiện ra không sót một cái gì.
Danh tính: Thường Tố Trinh (Thôn Thiên mãng)
Tu vi: Độ Kiếp tầng chín
Căn cốt: 9
Mị lực: 9
May mắn: 9
Tư chất thôn phệ: 10
Kỹ năng chuyên môn: Thôn phệ thiên địa
Đánh giá: Tiểu tử ngươi cẩn thận cẩn thận vô cùng cẩn thận cho ta!
Ta cẩn con mẹ nhà thận, ta trốn tránh nàng còn không kịp!
Vị Vạn Yêu nữ vương trước mắt này có tính tình như thế nào, âu Dương đã sớm lĩnh giáo qua, nữ nhân này lòng dạ độc ác, nói giết người là giết người, đến mắt cũng không chớp một cái!
âu Dương mắng to ở trong lòng, lần đầu tiên mình gặp nàng, đã bị nàng dùng độc rắn dán ở Vạn Xà quật trong ba ngày ba đêm.
Nếu không phải mình bán lão nhị cho Thường Hiểu Nguyệt làm lão công, thì e rằng không chỉ có ba ngày ba đêm, mà mình đã bị cho rắn ăn tại chỗ!
Chẳng phải mình chỉ hát một bài “Nghìn năm đợi một lần” với nàng sao?
Ngươi cũng gọi là Tố Trinh, ta hát bài “Nghìn năm đợi một lần” thì sao?
Cho nên, học chơi rắn vẫn phải học Hồ Vân, mình thật sự chơi không lại.
“Tiểu tử có phải ngươi đang mắng ta ở trong lòng không?” Thường Tố Trinh ngồi trên vương tọa nghiêng đầu, cặp mắt bị tơ lụa che kín kia giống như có thể nhìn thấy được nội tâm của mình.
âu Dương cả kinh trong lòng, vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt càng sâu, hắn cúi đầu khom lưng nói với Thường Tố Trinh trước mắt: “Sư nương, sao ngươi lại nói như vậy, đã nhiều năm không gặp ta thật sự rất nhớ ngươi, trong lúc nhất thời kích động không biết mở lời như thế nào thôi!”
“Ha ha, thật sao?” Thường Tố Trinh đưa tay vuốt ve con rắn trắng phía sau một chút, con rắn trắng lập tức bắn về phía âu Dương giống như một mũi tên nhọn, trong nháy mắt nó đã biến mất giữa không trung.
âu Dương hơi lui về phía sau một bước, chân nguyên dâng trào, con rắn trắng đột nhiên xuất hiện phía sau mình trực tiếp bị chân nguyên bao phủ chặn lại, hai cái răng rắn lóe ánh sắc bén hăm he cổ âu Dương, Hồ Đồ Đồ nhìn thấy vậy cũng sợ hãi gào thét.
“Sư nương, đây cũng không phải là phương thức chào hỏi!” âu Dương lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Thường Tố Trinh trước mắt, bình tĩnh nói.
“Ngươi và sư phụ ngươi đều là tên hỗn đản không có tâm can, bao lâu nay sư phụ ngươi cũng không đến thăm ta, những năm này tiểu tử ngươi có nghĩ tới ta một lần sao?” Thường Tố Trinh hừ lạnh một tiếng.
Giọng điệu không giống như oán hận, mà là trách cứ nhiều hơn, âu Dương thuận theo chiều gió giả vờ không biết sư nương trước mắt đang giở tính trẻ con.
“Đều do lão tiểu tử Hồ Vân kia! Lại để lão tử chùi đít cho hắn!”
âu Dương thầm mắng một tiếng, trên mặt lại treo lên ý cười nói: “Sư nương ngài nói như vậy, bánh cay nướng kia của ngài làm ta thèm mãi thôi, ta đây bị sư phụ ta ném ở Thanh Vân tông mười mấy năm, thật sự không biết đại môn nhà ngài ở nơi nào, mặc dù ta thân ở Thanh Vân tông, nhưng lòng vẫn luôn nghĩ đến ngài!”
âu Dương vẻ mặt chân thành, khóc lóc kể lể vô cùng cảm động, ít nhất sương lạnh trên mặt Thường Tố Trinh đang ngồi trên vương tọa hơi buông lỏng một chút.
“Chậc, dám so kỹ năng diễn xuất với ta? Mấy cô gái này cũng dễ lừa như mười mấy năm trước!” âu Dương đắc ý trong lòng nhìn Thường Tố Trinh trước mắt thầm nghĩ.
“Lại nói tiếp cũng thật nhanh ha, chỉ chớp mắt ngươi đã lớn như vậy rồi!” Thường Tố Trinh đột nhiên có chút cảm thán nhìn âu Dương trước mắt.
So với Yêu tộc, thời thơ ấu của Nhân tộc vô cùng ngắn ngủi, nếu như không tu luyện, sinh mệnh cũng ngắn ngủi như vậy, so với sinh mệnh lâu đời của Yêu tộc thì giống như phù dung sớm nở tối tàn.
“Chuyện về Cửu Vĩ đã kết thúc chưa?” Thường Tố Trinh nhìn thoáng qua tiểu hồ ly đang ngủ khò khè trong lòng âu Dương.
“Ngài biết chuyện này?” âu Dương ngây người một chút rồi hỏi.
Thường Tố Trinh cười lạnh một tiếng nói: “Nếu như ta không biết, ngươi cảm thấy ngươi có thể đi vào nơi này?”
Xem ra lão đầu tử an bài rất chu đáo chặt chẽ nha!
âu Dương sắc mặt chỉnh tề, nhớ tới bí mật của Yêu thần bẩm sinh ở nơi này, nghiêm túc nói: “Sư nương, ta tới nơi này phát hiện ra một bí mật lớn liên quan đến Yêu tộc! Cái gọi là Yêu thần bẩm sinh cũng chỉ là để mượn thể trùng sinh mà thôi!”
Nếu chuyện này truyền ra chắc chắn sẽ gây ra náo loạn trong Yêu tộc, hơn nữa còn liên quan đến căn cơ của Yêu tộc, âu Dương giống như tranh công nói ra bí mật này với Thường Tố Trinh.
Thường Tố Trinh lộ ra vẻ đã sớm biết, khinh thường nhìn thoáng qua thần hồn Yêu thần bẩm sinh ở xung quanh nói: “Chỉ có phế vật huyết mạch hỗn tạp mới cần tới nơi này để được những lão gia hỏa già cỗi này thay thế.”
“Ngài cũng biết?” âu Dương dại ra, nhìn Thường Tố Trinh trước mắt mà khô khan nói.
“Tiểu tử, ngươi sẽ không thật sự cho rằng, ngàn vạn năm qua Yêu tộc chỉ dựa vào truyền thừa của những cái gọi là Yêu thần bẩm sinh này để tồn tại chứ? Yêu tộc thật sự khinh thường và tiếp nhận tên thật của người khác, muốn sáng tạo ra tên thật chỉ thuộc về mình!” Giọng nói của Thường Tố Trinh bình thản nhưng lại tràn đầy khí phách.
Người ta đều biết, vậy mình còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể hô soái soái soái!
Thường Tố Trinh nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong lòng âu Dương một hồi, ngay sau đó cuốn âu Dương và tiểu hồ ly vào trong một đám gió đen, biến mất trong Vạn Yêu điện.
Cho đến khi Thường Tố Trinh rời đi, với một tiếng rống giận, Tiêu Phong mới nắm giữ được thân thể của mình một lần nữa!
“Quả nhiên mình vẫn quá yếu! Đối mặt cường giả thì ngay cả thân thể của mình mà mình cũng không điều khiển được!” Tiêu Phong nhìn hai tay của mình, có chút không cam lòng.
“Đậu phộng! Sao đại lão lại để chúng ta ở lại rồi?” Ba con sủng vật Tịnh Tử lộ ra vẻ mặt ngơ ngác líu ríu.
Thần hồn của những Yêu thần bẩm sinh kia vừa khôi phục lại ý thức đã chui vào trong pho tượng, cảm giác áp bách mà nữ nhân vừa rồi mang lại cho bọn họ thật sự quá khủng bố!
Tiêu Phong nhặt lên mảnh vỡ của pho tượng đầu heo thân người bị âu Dương đánh nát, liếc mắt nhìn vương tọa ở giữa đại điện, hắn nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận