Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 743: Ngã rất thảm

Khi chư thần xuất phát, sau khi bách quỷ đi trong đêm, toàn bộ hán đế quốc bắt đầu hoảng loạn.
Thần minh thành hoàng luôn duy trì trật tự nhân gian, cách biệt thế gian, hôm nay gióng trống khua chiêng lái hàng trăm chiếc phi thuyền về phía nam.
Tất cả thế lực chiếm giữ trong Hán đế quốc đều không biết phải làm sao.
Đế đô đã liên tiếp ban hành mười hai chỉ dụ, theo dõi chặt chẽ động thái của thần minh thành hoàng, bất cứ lúc nào đều có thể báo cáo về đế đô, trảm yêu ti cần phải lập tức kiểm tra ra nguyên nhân thần minh ngự thiên đến nhiều như vậy rốt cuộc là gì!
Còn đối với sinh linh bình thường, có vài trăm chiếc phi thuyền bay trên bầu trời, có lẽ là một nhà quý tộc muốn du ngoạn một cách hoành tráng, mặc dù loại chuyện này không thường thấy ở đại hán, nhưng cũng không phải là hiếm.
Chỉ là nhiều thêm một đề tài nói chuyện trà dư tửu tẩu mà thôi.
Nhưng đối với tất cả các thế lực trong Đại Hán đế quốc, thần minh âm ti trong lãnh thổ của Đại Hán đế quốc hầu như không bao giờ tập hợp lại với nhau.
Thổ địa mỗi nơi tự trong coi một phần ba mẫu đất của mình, phụ trách quản lý sinh linh luân hồi, đối với quyền thế của thế tục thì bọn họ không chút hứng thú nào, thậm chí trốn tránh như rắn rết, nói rằng nó sẽ ảnh hưởng đến sự thuần khiết của thần minh bọn họ!
Nhưng trước mắt thần minh và thành hoàng lại tụ tập nhiều như vậy, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không chỉ các thế lực bên ngoài Đại Hán đế quốc, cho dù là yêu ma quỷ quái ở giữa đồng quê, cô hồn dã quỷ, yêu tà quỷ mị nhìn thấy tình thế này đều trốn xa, chỉ lo một hàng chiếc phi thuyền của thần minh bảo hộ nhìn bọn họ không vừa mắt liền thuận tay siêu độ bọn họ.
Dưới cái nhìn chằm chằm thì tất cả các thế lực đều run rẩy, hàng trăm phi thuyền hùng mạnh tiến về phía nam.
Đi đến đâu đều giống như đang gặp gió xuân, uy của thần minh ở trong thời đại mạt pháp lộ ra tài năng tuyệt đối.
Hành trình ba ngày trôi qua nhanh chóng, một thành lớn hùng vĩ xuất hiện trước mặt ba người.
Những tòa nhà chọc trời cao dựng đứng vươn qua những đám mây, ánh đèn neon rực rỡ, còn có đường trên cao và phi thuyền đi qua đi lại ở trong đó, khiến thành phố này tràn ngập thi đấu bác phong.
Ba người đứng trên phi thuyền nhìn Phong Thành trước mặt, nhất thời cảm thấy có hơi quen thuộc.
Thành phố này thực sự quá giống Phong Đô, giống như có người đã chuyển Phong Đô từ trong âm tào địa phủ dời sang thế giới này!
Nếu thật sự muốn giải thích lời này, e rằng chỉ có thể nói thế giới này giống như âm tào địa phủ, do Phật môn chí thánh diễn hoá tạo ra, nên đương nhiên nhiên có phần giống nơi này!
Nhìn Phong Thành trước mặt vật vẫn còn mà người đã mất, Lãnh Thanh Tùng cảm thấy có hơi phiền lòng.
Thế sự xoay vần tram vạn năm, Phong Diệp Thành trong ký ức của hắn từ lâu đã bị xóa sổ trong dòng lịch sử, mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng nhìn thấy đại đô thị hoàn toàn xa lạ trước mặt thì Lãnh Thanh Tùng vẫn có hơi buồn bã.
“âu Trị Tử chính là ở trong thành này sao?” Bạch Phi Vũ mặc tây trang màu trắng tay cầm một chiếc quạt xếp, trong mắt tràn đầy điềm tĩnh, toàn thân toả ra vẻ tao nhã và ấm áp của một quý tộc.
Quỳ xung quanh đều là thổ địa thần minh lớn nhỏ của Phong Thành, mà trong tay Bạch Phi Vũ là tư liệu về thành phố do những thổ địa thần minh này nộp lên.
Nhìn tư liệu dày đặc trong tay, Bạch Phi Vũ không khỏi rơi vào trầm tư.
Đây là một thành lớn với dân số vượt ngàn vạn người, hơn nữa còn có rất nhiều dân cư tạm thời và không hộ khẩu muốn ở đây tìm ra âu Trị Tử chuyển thế giống như mò kim đáy bể.
Vốn dĩ không có cách nào ra tay!
Ầm!
Một bóng người màu đen đáp xuống phi thuyền của Bạch Phi Vũ, Trần Trường Sinh mặc tây trang màu đen tay cầm quyền trượng thân sĩ, chiếc kính một mắt mỏng manh khiến khuôn mặt vốn dĩ mềm mại lại nhiều thêm một chút nho nhã và khí chất.
Trần Trường Sinh liếc nhìn những thần minh quỳ xung quanh, âm tào ti mệnh phía sau cũng khom lưng không dám đứng thẳng.
Nhìn tư liệu trong tay Bạch Phi Vũ, Trần Trường Sinh giơ cuốn sinh tử trong tay lên, bình tĩnh nói: “Những năm qua trong gọi hồn không có bóng dáng đại sư huynh, bây giờ điều may mắn nhất là đại sư huynh vẫn còn sống trên đời này!”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng thành phố này thật sự quá lớn, muốn tìm một người quả thực khó hơn mò kim đáy bể!” Bạch Phi Vũ nhíu mày, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp.
“Đây chính là chuyện ta muốn đến tìm người, ta muốn vẽ tướng mạo của đại sư huynh ra, nhưng làm sao cũng không nhớ được rốt cuộc dáng vẽ của đại sư huynh như thế nào, ngoài bộ quần áo sơ màu xanh đó thì cho dù ta sử dụng pháp lực của thánh nhân cũng không cách nào đoán ra được tướng mạo của đại sư huynh!” Trần Trường Sinh có hơi nghiêm túc nói.
âu Dương kiếp trước có họ nhưng không có tên, sau khi âu Dương chuyển thế, đương nhiên thế giới chủ không có tin tức nào về âu Dương, điều này cũng dẫn đến việc ngay cả Trần Trường Sinh có địa vị là thánh nhân cũng không cách nào biết được âu Dương trông như thế nào!
Bạch Phi Vũ gật đầu, gõ nhẹ vào chiếc quạt xếp trong tay, đây chính là điều khiến hắn đau đầu.
Bây giờ âu Trị Tử đã chuyển thế, hắn muốn để những thổ địa âm ti xung quanh đi tìm kiếm, nhưng ba người bọn họ không thể miêu tả được dáng vẻ của đại sư huynh rốt cuộc như thế nào.
Mà cho dù biết tướng mạo của đại sư huynh ở kiếp trước, chẳng lẽ có thể chắc chắn kiếp này tướng mạo của đại sư huynh vẫn như vậy?
Làm thế nào để tìm thấy bóng dáng của âu Trị Tử ở một thành phố lớn như vậy, bây giờ đã trở thành một vấn đề khó khăn ở trước mặt hai người.
Còn Lãnh Thanh Tùng thì đã tự động bị hai người bọn họ phớt lờ, đối với một người mù đường không chút tác dụng gì, mang theo Lãnh Thanh Tùng thì bọn họ đều ghét bỏ vướng víu.
Bây giờ đã biết đại sư huynh (âu Trị Tử) đang ở đây, Lãnh Thanh Tùng không còn tác dụng gì nữa.
Nếu không phải hai người còn bận tâm đến một chút tình nghĩa đồng môn thì e rằng cũng sẽ không mang Lãnh Thanh Tùng đến đây!
Bây giờ thực lực của Tam Thánh có hạn, một người cô độc, kém hữu dụng hơn có tay sai rất nhiều!
Bây giờ vấn đề mà hai người gặp phải thì cho dù là Lãnh Thanh Tùng cũng không có bất kỳ cách nào!
Vì vậy, mỗi người đều có thực lực của riêng mình nên Trần Trường Sinh đã lựa chọn hợp tác với Bạch Phi Vũ để tìm kiếm âu Dương chuyển thế!
Lãnh Thanh Tùng ôm kiếm không hề biết rằng mình đã trở thành người ngoài, vẫn ngơ ngác nhìn thành phố xa lạ lại phồn hoa trước mặt.
Mặc dù không biết hắn ở đâu, nhưng có một giọng nói đang nói với bản thân, hắn nhất định đang ở đâu đó trong thành phố này!
Bản thân phải tìm ra trước hai tên nghịch tử đó!
Lãnh Thanh Tùng đau lòng lập tức nhảy khỏi phi thuyền, trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều thần minh âm ti, Lãnh Thanh Tùng rơi xuống mặt đất bên dưới như một chiếc máy bay bị rơi.
Khi Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đang xem bản đồ Phong Thành để phân chia các khu vực từng người phải tìm kiếm, những thần minh trên phi thuyền nơi Lãnh Thanh Tùng đang ở vội vàng đến báo cáo: “Báo cáo! Thượng thần, vị đại nhân cùng hai thượng thần đến đã từ trên phi thuyền rơi xuống, nhìn thấy ngã rất thảm, tới bây giờ hắn vẫn chưa trèo ra khỏi hố.”
“Nếu không phái vài người để mắt tới hắn đi?” Bạch Phi Vũ quay đầu hỏi Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Hắn cũng đã tiếp nhận tri thức của thế giới này, hắn không gây ra chuyện gì lớn thì cứ để hắn một mình dạo chơi là được rồi. Hai người chúng ta hợp tác mới là đôi bên cùng có lợi!
Bạch Phi Vũ gật đầu bày tỏ sự đồng tình với lời nói của Trần Trường Sinh.
Nhưng khi hai người đang chắp tay tuỳ tiện bình phẩm trên bản đồ, hai người đều sau lưng đối phương điên cuồng dùng tay ra hiệu cho tay sau của thuộc hạ mình, tỏ ý phái vài người đi theo dõi Lãnh Thanh Tùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận