Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 742: Binh lính xuất phát đến Phong Thành

Bao nhiêu năm rồi?
Bao nhiêu năm không đánh nhau rồi?
Ở thế giới này, thế lực nhân tộc lớn mạnh, thần đạo không hiện, âm ti chưa xuất hiện, thời gian thái bình quá lâu rồi.
Ngay cả thần minh và âm ti ở thế giới này cũng cho rằng những đại lão của ba mươi ba trùng thiên và âm tào trong địa phủ đã quên mất thế giới bình thường này.
Bọn họ đều là những nhân viên biên chế có tuổi thọ cực cao, thời gian dài đằng đẵng, cuộc sống nhàm chán, cuối cùng đã xảy ra thay đổi vào ngày hôm nay!
Hai vị thượng thần hẹn đánh nhau, gọi bọn họ đi giúp đỡ!
Chuyện vui lớn như vậy, sợ là ngàn vạn năm không phải một lần!
Nói cái gì thì hắn cũng muốn dại triển quyền cước lần này, cẩn thận hoạt động một chút gân cốt!
Tất cả thần minh âm ti đều xắn tay áo lên, vẻ mặt kích động tăng nhanh bước chân, đi về hướng Tiểu Sơn phong hội tụ.
Ba thánh nhân còn ở trên Tiểu Sơn phong, nhìn thần ma âm ti dưới chân núi giống như mây đen lít nha lít nhít, vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi.
Thế giới này thực lực quá thấp, chỉ là một đạo sắc lệnh thế mà có thể dẫn động nhiều thổ địa thành hoàng như vậy?
Đây là điều mà ngay cả Tam Thánh cũng không ngờ tới.
Khi Tam Thánh xuất hiện trên đỉnh núi và nhìn về phía âm minh âm ti dày đặc, ngay lập tức gây nên một loạt tiếng reo hò vang lên như núi gào biển gầm.
“Thượng thần, chúng tôi phải làm gì đây! Ngài nói đi!”
“Aaaaa, ta còn sống để nhìn thấy Thượng thần!”
“Lên lên, thần minh không bao giờ làm nô lệ!”
……
Hoạ phong dần dần đi chệch, thậm chí có hơi mất kiểm soát.
Mà khiến vẻ mặt của Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đều có hơi khó coi.
Trần Trường Sinh phát hiện, có một số thần minh không thuộc vu tộc thế mà có năng lực câu hồn di phách.
Nói cách khác, những thần minh này tương đương với âm phủ tư mệnh!
Thần đạo này của Bạch Phi Vũ lại vươn móng vuốt đến âm tào địa phủ!
Bạch Phi Vũ cảm thấy tức giận chính là vì hắn ở ẩn ba mươi ba trùng thiên tram vạn năm, lại không phát hiện trong số những thần mình lại có thành hoàng của vu tộc đã trúng cử thần minh!
Cứ như vậy đàng hoàng được hưởng thần đạo hương hoả!
Điều này chứng tỏ vu tộc của Trần Trường Sinh đã vươn tay đến trong thần đạo của hắn!
Hai thánh quyền hành ở thế giới này lại có một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi trung hoà chi tướng!
“Thủ đoạn của tam sư huynh thật lợi hại!” Bạch Phi Vũ cười lạnh nói.
“Tâm cơ của tứ sư đệ cũng thật lợi hại!” Trần Trường Sinh chế giễu lại nói.
Lãnh Thanh Tùng có chút ngạc nhiên nói: “Quyền hành tương dung, quan hệ của các ngươi trở nên tốt như vậy từ khi nào?”
“Ngươi câm miệng! còn không phải đại kiếp nạn của ngươi chủ đạo, để phật môn chí thánh nắm giữ thế giới này!”
“Thành công không đủ thất bại có thừa, nếu không thì ngươi đến làm sư đệ đi!
Lời nói của Lãnh Thanh Tùng ngay lập tức gây ra phản ứng dữ dội giữa hai người, bọn họ liền đứng dậy nổi giận về tên đầu sỏ Lãnh Thanh Tùng!
“Có phải mấy ngày này ta cho hai ngươi vẻ mặt quá tốt phải không?” Lãnh Thanh Tùng đột nhiên trầm mặt lạnh lùng nói.
“Buồn cười chết được, muốn đánh nhau?” Trần Trường Sinh hai tay nhét vào ống tay áo, cười lạnh nói.
Bạch Phi Vũ rút lượng thiên xích ra, tuy rằng vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm lượng thiên xích đã trắng bệch!
Nếu ở ngoài thế giới này, thực lực của Lãnh Thanh Tùng thực sự cao hơn hai người bọn họ một chút, chỉ một chút này thôi cũng đủ để Lãnh Thanh Tùng không bị đánh bại khi đối mặt với hai vị thánh liên thủ!
Mà sau khi ba người bọn họ đến thế giới này, khoảng cách cao hơn một chút này đã bị thu nhỏ lại rất nhiều.
Đối mặt với hai người hùng hổ doạ người, Lãnh Thanh Tùng cũng cố ý nới lỏng tay cầm chuôi kiếm, trong lòng hắn biết rất rõ nếu bọn họ thực sự đánh nhau thì nói không chừng hắn thực sự sẽ bị đánh.
Bạch Phi Vũ cùng Trần Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn nhau, lại hừ lạnh lần nữa.
Trần Trường Sinh tiến lên một bước, đưa tay vung lên, một tấm bản đồ do chân khí nhàn nhạt biến thành xuất hiện trước mặt rất nhiều thần minh âm ti, Trần Trường Sinh lớn tiếng nói: “Nơi này, các ngươi có biết vì sao là vùng này không?”
Bạch Phi Vũ theo sát nói: “Nơi này có mối liên hệ quan trọng, các ngươi không thể che giấu!”
Vốn dĩ những thần âm ti đã xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau lại mờ mịt nhìn tấm bản đồ trước mặt.
Ngay lập tức những tiếng thì thầm thảo luận vang lên, giọng nói líu ríu liên tục, trộn lẫn với nhau.
Cuối cùng, một vị thành hoàng thần minh của vu tộc có râu tóc bạc trắng run rẩy bước tới, có hơi kích động nói: “Bẩm báo ba vị thượng thần, nơi này lấy chư vị tiểu thần xem ra có lẽ là lãnh thổ Đại Hán Phong Thành!”
“Phong Thành? Nơi này còn gọi là Phong Thành?” còn chưa đợi Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh nói thì Lãnh Thanh Tùng bên cạnh đã có hơi kích động dò hỏi.
Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy, tram vạn năm thế sự xoay vần, Phong Diệp Thành mà hắn và huynh tường gặp nhau lần đầu chính là nơi này, mà sua tram vạn năm thì thành này vẫn được gọi là Phong Thành!
Chữ “duyên” đẹp đến mức không tả được!
Nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng kích động, hai người còn lại tin chắc, nơi Lãnh Thanh Tùng bí mật muốn đến nhất định là ở đây!
Cũng chính là nói!
Đại sư huynh (âu Trị Tử) đang ở ngay đây!
Trong lòng Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ vui mừng, liếc nhìn nhau, lập tức che đi sự vui sướng, hừ lạnh một tiếng quay đầu lại!
“Chư thần nghe đây! Trong vòng ba ngày chúng ta phải đến nơi này! Không được chậm trễ!” Bạch Phi Vũ lập tức ra lệnh.
“ân ti nghe lệnh, lập tức nghĩ cách ba ngày sau có thể tới đây!” Trần Trường Sinh cũng nói.
Những tiếng tranh cãi ầm ĩ lại lần nữa vang lên.
Thần minh dẫn đầu Vu tộc lại run rẩy nói: “Bẩm báo thượng thần, nơi này cách Phong Thành hơn ba vạn sáu ngàn dặm, dùng tốc độ xe hơi nước có lẽ khó có thể tới được! Chỉ có một cách duy nhất, đó là phi thuyền của nhân tộc!
“Dù bằng cách nào, các ngươi nhanh chóng làm đi!” Bạch Phi Vũ có hơi sốt ruột nói.
Trần Trường Sinh cũng trầm mặt nói: “Nửa tiếng nữa xuất phát, không còn thời gian để trì hoãn!”
Là thần minh âm ti của thế giới này, vốn dĩ thế lực hai bên xung khắc như nước với lửa cũng có thể hoà hợp, lợi ích của thần minh đương nhiên là thâm nhập vào Đại Hán đế quốc.
Làm vài chiếc phi thuyền của mình, thần minh không dám nói việc này khó, đơn giản có thể nói là nhỏ nhặt không đáng kể!
Vị thần minh nào không có phi thuyền riêng dừng sau hoa viên, cũng xấu hổ nói mình là thần minh âm ti!
Hàng trăm phi thuyền hơi nước khổng lồ màu trắng từ từ bay lên bầu trời, lập tức bao quanh Tiểu Sơn phong khiến một con kiến cũng chui không lọt.
Vào lúc này, lần đầu tiên Lãnh Thanh Tùng cô độc cảm thấy có lợi khi có thuộc hạ dưới quyền của mình!
Nhìn Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ tiền hô hậu ứng được sắp xếp lên phi thuyền có hơi hâm mộ, Lãnh Thanh Tùng bắt đầu suy nghĩ lại có phải nên tìm cho mình vài tay sai hay không.
“Ngay lập tức! Binh lính xuất phát đến Phong Thành! Dọc đường thần minh âm ti sẽ bảo đảm thuận buồm xuôi gió, thuận gió không mưa, người cản tiền trảm hậu tấu!”
Trong giọng nói trang nghiêm của lão Vu tộc thần, hàng trăm chiếc phi thuyền hùng mạnh tiến về phía nam.
Về nguyên tắc tìm kiếm người thân, bây giờ xem ra có hơi giống việc chinh phạt thần không phù hợp quy tắc.
Đại hán chém yêu ti giống như ngay lần đầu đã nhận ra thần minh di động, muốn hỏi thăm nhưng bị vô số thần minh cầm quả cầu lửa lớn chặn lại ở bên ngoài.
Vô số khói lửa như thư hoả tốc bay về phía đại hán đế!
Dưới sự dõi theo của mọi người, vô số thế lực kinh hãi, thế lực đế quốc càng bày sẵn thế trận chờ quân địch hơn.
Lần tìm kiếm người thân này, chư thần bảo vệ đường, bách quỷ nghênh tiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận