Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 458: Đạo sai

Khuôn mặt Bạch Phi Vũ trong quá trình ngộ đạo, lúc thì bối rối, lúc thì vui vẻ, lúc thì lại đau khổ.
Tiếng lòng của vô số người dân trong thành vang lên trong lòng hắn, hoàn cảnh và nỗi khổ của mọi người khiến Bạch Phi Vũ đồng cảm.
Đây là nỗi khổ của tất cả chúng sinh, nhưng cũng là ước nguyện của tất cả chúng sinh.
Bây giờ Bạch Phi Vũ được tôn thờ như một tiên nhân nên đương nhiên có thể cảm nhận được mong muốn của mọi chúng sinh.
So với việc có thể cảm ngộ và lắng nghe nguyện vọng của mọi chúng sinh thì Bạch Phi Vũ lúc này càng không biết phải làm sao!
Hắn từng là một Kiếm tiên, một người một kiếm chém hết tất cả những chuyện bất bình trên thế gian.
Nhưng giờ đây khi nghe được nguyện vọng của tất cả chúng sinh, hắn mới nhận ra trên đời này, những chuyện bất công trong mắt hắn không phải là hắc bạch phân minh.
Ngược lại rối rắm phức tạp và vướng mắc với nhau.
Có những chuyện ở trong mắt hắn là sai nhưng ở trong mắt chúng sinh lại là đúng và có những chuyện hắn thấy là đúng nhưng tất cả chúng sinh lại đau khổ vì nó.
Luống cuống, bối rối và do dự là những cảm nhận trong lòng của Bạch Phi Vũ.
Cho dù là Bạch Phi Vũ ở kiếp này hay Lý Thái Bạch ở kiếp trước thì cả hai đều chỉ tin tưởng vào thanh kiếm trong tay mình.
Khi lưỡi gươm lướt qua liền có thể giải quyết bất công, rồi làm những điều mà bản thân cho là có lợi với thiên địa vạn vật và sinh linh.
Nhưng sự bất công này là do chính bản thân hắn đánh giá một cách chủ quan, mang theo tình cảm của hắn trong đó nên đương nhiên không cách nào thực hiện được sự công bằng chính trực thực sự.
Trảm tiên thực sự tốt cho chúng sinh sao?
Cái gọi là “nhổ cỏ tận gốc”, nhưng lại để vô số sinh linh phải trả giá bằng tính mạng của mình cho chính quyết định này, thậm chí ảnh hưởng của bây giờ đến hàng vạn năm sau vẫn còn dư âm.
Bây giờ xem ra trảm tiên là thực sự cần thiết, nhưng vô số sinh mệnh đã chết trong những việc trảm tiên này thì liệu họ có từng nguyện ý không?
Vì đại nghĩa của bản thân mà hy sinh nhiều mạng người như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai?
Lúc đó trong lòng Lý Thái Bạch e rằng đã sớm có luận điệu, bây giờ bản thân lại càng tin rằng Lý Thái Bạch đã từng sai lầm vì vậy mới kiên quyết không đi theo con đường kiếm đạo giống như kiếp trước.
Nhưng điều mà Bạch Phi Vũ không nghĩ đến là bản thân đã phủ nhận con người kiếp trước của mình, mà thế giới này cũng phủ nhận con người bây giờ của hắn.
Bản thân muốn phong tiên thành thần, nhưng dường như hắn đã rơi vào một loại chính nghĩa khác.
Nhưng lại quên nhìn vào tất cả chúng sinh và hỏi bọn họ có nguyện ý hay không.
Tiên là cao cao tại thượng, là những hạt bụi từ giữa ngón tay chấn động rớt xuống rơi vào nhân gian, đối với chúng sinh mà nói đều là một ngọn núi lớn khó mà ngước nhìn.
Mà cho dù đó là Lý Thái Bạch hay là hắn trước đây đều luôn miệng nói là vì lợi ích của tất cả chúng sinh, nhưng lại không phải không cao cao tại thượng và chỉ vì con đường của mình mà khư khư cố chấp.
Vậy đối với sinh linh mà nói thì bản thân và tiên nhân cao cao tại thượng đó có gì khác biệt chứ?
“Không ngờ những việc mà ta nghĩ cần phải làm lại dường như đẩy ta đến mặt đối lập với các sinh linh của thiên hạ, không có công bằng đương nhiên cũng sẽ không có công chính!” Vẻ mặt của Bạch Phi Vũ trở nên đau khổ và chán nản.
Từ trong tiếng lòng của sinh linh, Bạch Phi Vũ không ngừng biện chứng cho những quan điểm của mình và hy vọng có thể tìm ra con đường phù hợp với chúng sinh.
Nhưng càng cố gắng lắng nghe tiếng lòng của tất cả chúng sinh thì Bạch Phi Vũ càng bối rối và càng cảm thấy trầm luân.
Những sinh linh bình thường đối với các tu sĩ mà nói đều giống như hạt bụi nhỏ bé.
Khi các con số tập hợp lại với nhau liền đủ để hình thành một cơn bão cát che giấu các tu sĩ, nhưng cho dù là tu sĩ cũng sẽ rơi vào trong chúng sinh.
Khi Bạch Phi Vũ sắp bị đồng hóa bởi tiếng lòng của vô số chúng sinh trước mặt thì tấm lệnh bài bằng gỗ khắc tên hắn trên thắt lưng đột nhiên bay ra ngoài.
Tiếng đồng xu rơi xuống đất vang vọng khắp Bình Thành, lập tức đánh thức Bạch Phi Vũ đang mất phương hướng.
Đó là tấm lệnh bài do sư phụ hắn để lại và trên đó có khắc tên của hắn.
Bạch Phi Vũ nhìn tấm lệnh bài, ánh mắt ngày càng tỉnh táo.
Nhìn vào ba chữ rồng bay phượng múa trên lệnh bài: “Bạch Phi Vũ”
“Lý Thái Bạch, Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ, Lý Thái Bạch.” Bạch Phi Vũ lẩm bẩm, sau đó nở ra một nụ cười.
Hắn là thần hồn của Lý Thái Bạch chuyển thế và từ khi có ý thức hắn đã tự cho mình là Lý Thái Bạch chuyển thế.
Nhưng hắn đã chuyển thế và đã sớm có tên mới rồi.
Trên thế giới này sớm đã không còn Lý Thái Bạch, mà chỉ có Bạch Phi Vũ mới xuất hiện!
Đạo cũng đã không giống nhau, nhưng hắn vẫn không có từ bỏ thân phận kiếp trước.
Có lẽ hắn kiếp trước cũng từng nghĩ đến những điều này, vì vậy mới có thể làm phai mờ ký ức về kiếp trước.
Để sau khi hắn có thể chuyển thế liền vứt bỏ thân phận Lý Thái Bạch của mình và tiếp tục sống dưới cái tên Bạch Phi Vũ!
“Thật là phiền phức!” Bạch Phi Vũ vươn tay lấy lệnh bài, nhưng lệnh bài lại hóa thành một đạo lưu quang lập tức xông vào trong cơ thể hắn.
Bạch Phi Vũ đang bất ngờ chưa kịp phản ứng lại thì trong thân thể hắn đã xảy ra những thay đổi đáng kinh ngạc.
Vốn dĩ vì cảnh giới của linh đài bị thụt lùi lại lần nữa xuất hiện trở lại trong khí hải của chính hắn, đan điền không có một chút chân nguyên lại nổi lên từng đạo ánh sáng màu tím.
Lệnh bài do sư phụ hắn để lại đang tái tạo lại đạo cơ của hắn!
Chẳng lẽ sư phụ hắn đã tính đến ngày mà hắn chứng đạo thất bại sao?
Trong mắt Bạch Phi Vũ lộ ra vẻ sợ hãi, hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì bởi vì tái tạo lại đạo cơ mà bỗng nhiên trước mặt hắn mở ra một Đạo Môn hoàn toàn mới!
Tiên nhân cao cao tại thượng bị hắn phong thần, thần có phải cũng từng cao cao tại thượng như vậy hay không.
Có cách nào để kiểm soát và cân bằng các vị thần, để các vị thần đến từ tất cả chúng sinh và mang lại lợi ích cho tất cả chúng sinh không?
Bạch Phi Vũ cau mày, từ từ mở mắt ra và nhìn xuống nhân dân Bình Thành như thể đang cảm thấy điều gì đó trong lòng.
Thần nên đến từ tất cả chúng sinh, mà không phải phong tiên thành thần!
Nếu không các vị thần chẳng qua chỉ là tiên nhân đổi tên mà thôi!
Cùng cao cao tại thượng, cùng ngồi trên trời cao.
Vốn dĩ hắn muốn phong tiên thành thần, chính là lấy sức lực của bản thân cản trở Tiên nhân.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì bản thân ít nhiều có chút ảo tưởng, hơn nữa cũng không có gì cần thiết.
Chỉ dựa vào một mình hắn để cản trở tiên nhân thì chẳng bằng để tất cả chúng sinh đến cản trở Tiên Nhân còn hơn!
Kéo những Tiên nhân cao cao tại thượng đó đến ngang tầm với tất cả chúng sinh!
Ngay lập tức mạch suy nghĩ được rộng mở, những nguyện vọng của người dân ở Bình Thành biến thành từng tia sức mạnh màu vàng nhạt hội tụ về phía Bạch Phi Vũ.
Nhưng Bạch Phi Vũ đã ngộ đạo lại nở nụ cười, nhìn về phía Bình Thành với ánh mắt vô cùng nhân từ.
Phong thần không có gì sai, nhưng cách của hắn là sai!
Sai ở chỗ là hắn muốn dùng sức của mình phong thần, nhưng có lẽ thần là do chúng sinh phong cho!
Sức mạnh màu vàng nhạt hội tụ trước mặt Bạch Phi Vũ và tạo thành một viên đá quý hình dấu phẩy màu vàng nhạt ngưng tụ trước mặt Bạch Phi Vũ.
Đây là sức mạnh mà tất cả chúng sinh ban tặng cho Thần và cũng là sức mạnh mà thần mang lại hạnh phúc cho tất cả chúng sinh!
“Thượng Đế”!
Chỉ có Thượng Đế mới chính là vị thần chân chính và cũng là vị thần được tất cả sinh linh công nhận!
Đối với vị Thượng Đế trước mặt thì Bạch Phi Vũ đã có một nơi để trở về!
Đưa tay ra thì viên đá quý hình dấu phẩy màu vàng nhạt rơi vào trong tay, trong nháy mắt biến mất ở trong lòng bàn tay.
Nhưng sau đó Bạch Phi Vũ lại cau mày.
Bây giờ hắn đã hiểu ra làm thế nào để tạo ra một vị thần thánh.
Nhưng làm thế nào để thần thánh trưởng thành, làm thế nào để thần thánh hợp quy tắc và làm thế nào để kiềm chế thần thánh, lại khiến Bạch Phi Vũ rơi vào trầm tư.
Trong lòng Bạch Phi Vũ hơi động, hắn nhìn những nén hương trước điện thờ ở trong Bình Thành, rồi lộ ra vẻ trầm tư.
Bạch Phi Vũ khẽ mở mắt, lặng lẽ nhìn tín đồ thành kính phía dưới:
“Đạo sai rồi, đạo của Lý Thái Bạch kiếp trước sai và Bạch Phi Vũ cũng sai! Nhưng sau này ta nhất định sẽ không sai lầm nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận