Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 564: Lại là một năm có tuyết đầu mùa

Trong lúc bất tri bất giác, những gánh nặng trên người đã nặng đến mức sắp đè bẹp âu Dương.
Một mặt thực sự là tác dụng phụ của việc chân nguyên bị xói mòn một lượng lớn, nhưng mặt khác lại là âu Dương cố ý gây nên.
Tất cả tinh lực của mình còn cần để đến lúc lão nhị nhà mình đưa ra lựa chọn, khi đó mới là lúc cần mình duy trì sự tỉnh táo.
Hiện tại, sự hỗn loạn trong đầu chỉ là tạm thời, chỉ cần lão nhị đưa ra lựa chọn thì sẽ đến lúc mình lấy lại tỉnh táo!
Cho nên âu Dương cũng không coi trọng sự hỗn loạn hiện tại, âu Dương hiểu rất rõ việc này.
Muốn có được cái gì đó, luôn phải mất đi một thứ gì đó.
Nếu như cái gì cũng đạt được, vậy thì cuộc sống nhìn như hoàn hảo lại không trọn vẹn ở mọi nơi.
âu Dương đối với phương diện này nhìn rất thoáng, cũng thản nhiên tiếp nhận.
Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, một năm, hai năm, ba năm.
Chứng mất trí nhớ của Dương càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn thoái hóa thành bộ dạng người bình thường, phải một ngày ba bữa và ngủ đủ giấc.
Người áo xanh đã từng trở tay trấn áp đại tu sĩ đứng đầu trên thế gian này, yếu đuối giống như một người bệnh Alzheimer bình thường.
Từ tỉnh táo được nửa ngày trong một ngày, đến tỉnh táo nhiều nhất cũng chỉ một khắc trong một ngày.
Tình hình của hắn cũng trở nên tồi tệ hơn.
Tồi tệ đến mức bản thân âu Dương cũng không chắc liệu mình có thể đợi đến lúc lão nhị nhà mình đưa ra lựa chọn hay không.
Sự ưu sầu trong mắt tiểu Lông Bông cũng càng nặng nề hơn, thậm chí đến mức nó ở bên cạnh âu Dương một tấc cũng không rời.
Sau khi lão đại đi, người thân duy nhất của mình chỉ còn lại có đại boss!
Không biết vì sao, nhưng tiểu Lông Bông luôn có một ảo giác như một giây sau âu Dương sẽ biến mất ở trước mắt mình.
Cảm giác sợ hãi sắp mất đi này khiến tiểu Lông Bông bảo vệ âu Dương càng chặt chẽ hơn.
Trong thiên hạ này, bây giờ mình chỉ còn lại một mình đại boss!
âu Dương vẫn luôn phất tay xua đuổi con khỉ này, nhưng mới vừa đuổi tiểu Lông Bông ra khỏi sân, hắn lại xoay người lại mở cửa, cười vuốt cái đầu lông lá của tiểu Lông Bông, giọng điệu ôn hòa nói: “Là Trường Sinh à, biết về nhà rồi sao?”
Bộ áo xanh có chút lỏng lẻo, đôi mắt vốn trong suốt thâm thúy cũng có chút si ngốc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước, giống như thật sự nhìn thấy Trần Trường Sinh đã trở lại.
Lời nói như một con dao nhỏ đâm vào ngực, tiểu Lông Bông nghẹn ngào không biết nên mở miệng như thế nào.
Rõ ràng đã quên hết mọi thứ, kể cả tên của mình, nhưng mình vẫn có thể nói rõ ràng tên của mấy nghịch tử.
Tiểu Lông Bông được bàn tay to lớn kia xoa đầu, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào không nói gì.
Tiểu Lông Bông cố nhịn khóc mà nở một nụ cười khó coi nhất, nó bắt chước giọng điệu của Trần Trường Sinh, trả lời: “Đúng vậy, đại sư huynh, ta trở về rồi!”
Cuộc sống như vậy không biết đã qua bao nhiêu ngày, cũng không biết đã qua bao lâu.
Chuyện âu Dương làm nhiều nhất chính là ngẩn người, có lúc lại đột nhiên ngẩng lên nhìn bầu trời, rồi lo lắng nhìn về phía bắc, sau đó nhìn về phía nam, cuối cùng lại chăm chú nhìn về phía đông.
Mỗi ngày phải nhìn bốn phương tám hướng một lần, âu Dương mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Thiếu một lần cũng không được, ngay cả khi trong trạng thái điên khùng, hắn sẽ an tĩnh lại khi nhìn về một hướng.
Giống như ở bốn phương tám hướng đều có chuyện mình lo lắng.
Nhưng thực sự là như vậy.
Bạch Phi Vũ ở phía nam, Hồ Đồ Đồ và Tiêu Phong ở phía bắc, còn có Lãnh Thanh Tùng ở phía đông, không biết Trần Trường Sinh ở nơi nào, cho nên âu Dương mới nhìn lên bầu trời.
Cho đến một buổi sáng sớm, tiểu Lông Bông đột nhiên bừng tỉnh trong giấc mộng, lúc nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài, tiểu Lông Bông phản xạ có điều kiện đứng dậy lao ra ngoài cửa.
Cánh cửa mở mạnh ra, cơn gió lạnh đánh thức cơn buồn ngủ, vô số tuyết trắng bồng bềnh giữa những đám mây đen thấp.
Đập vào mắt nó chính là tuyết trắng xóa, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả trên bầu trời.
Đây có vẻ là trận tuyết đầu tiên của năm nay!
Tiểu Lông Bông không nghĩ ra những điều này, nó tìm kiếm khắp nơi, sau đó đôi mắt dừng lại trong sân.
Tiểu Lông Bông lẳng lặng nhìn người áo xanh cầm chổi quét tuyết trong tuyết lớn.
Bộ áo xanh đã lâu không được chỉnh trang, vẫn luôn mặc lỏng lẻo, nhưng hôm nay mặc vô cùng chỉnh tề.
Mái tóc dài được cài lên bằng trâm gỗ, phần đuôi tóc được chải chuốt kỹ càng đung đưa theo động tác quét tuyết.
Động tác lưu loát mà tùy tính, giống như không phải đang tuyết, mà là vẽ tranh trong tuyết!
Chân nguyên nhàn nhạt bao phủ ở trên áo xanh, phất tay nhấc chân, gió bắc tuyết rơi, thoải mái thích ý.
Quả thực rất khó để quét sạch tuyết trong tuyết lớn.
Một chỗ nhỏ vừa được người áo xanh quét qua một lần, lại bị bao phủ một lớp tuyết trắng.
Một giây sau sân nhỏ lại bị tuyết lớn phủ kín một tầng màu trắng.
Tiểu Lông Bông cứ ngơ ngác nhìn thân ảnh người đang quét tuyết, đã bao lâu rồi mình chưa từng thấy người áo xanh như thế?
Một năm? Hai năm? Ba năm? Năm năm?
“Tuyết lành báo hiệu cho một năm được mùa!” Người áo xanh phát ra tiếng thở dài nhàn nhã.
âu Dương xoay người, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười nhìn tiểu Lông Bông, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu tử kia, đây chính là tuyết đầu mùa?”
Tiểu Lông Bông ngơ ngác gật đầu, trong lúc nhất thời nó cũng không biết nên mở miệng thế nào.
âu Dương thì trở lại phòng bếp, bưng ra một bình trà nóng, sau đó ngồi ở trên hành lang, ngắm tuyết rơi đầy trời cùng với tiểu Lông Bông.
“Ta ngốc bao lâu rồi?” âu Dương bưng trà hỏi.
Tiểu Lông Bông không biết tính thời gian, nó gãi đầu đáp: “Trận tuyết này rơi bảy lần rồi!”
“Đã bảy năm rồi? Thời gian trôi qua thật nhanh!” âu Dương buông chén trà trong tay xuống, rồi cởi giày, đi chân trần vào trong viện.
Tiểu Lông Bông còn tưởng rằng âu Dương lại muốn trở về trạng thái điên cuồng, âu Dương lại đột nhiên xoay người, cười híp mắt nói với tiểu Lông Bông: “Hàng rào sắt trong viện cũng không thể liếm đâu!”
Tiểu Lông Bông thành thật gật đầu, không biết âu Dương có ý gì!
âu Dương lại nhìn về phía đông, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Tuyết đầu mùa là nhân gian! Tiểu tử, nếu ngươi vẫn không quyết định, lão ca của ngươi thật sự sẽ không chịu nổi!”
Giống như nghe thấy những gì âu Dương nói, bông tuyết trên bầu trời bắt đầu bay xiên, gió đông dần nổi lên.
âu Dương nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía đông, hắn khoanh tay trước ngực lẳng lặng nhìn.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng kiếm vô cùng rực rỡ từ phía đông bay đến, trong nháy mắt xẹt qua bầu trời, phóng thẳng về phía vùng Cực Tây.
Ánh sáng kiếm bay qua, bầu trời giống như nứt ra một lỗ hổng thật lớn, mây đen thấp bé quay cuồng trong lỗ hổng.
Một kiếm khủng bố này gần như xé rách cả bầu trời.
Khí thế to lớn đến mức không chỉ xé nát mây đen, thậm chí còn muốn xé rách thiên địa này!
Và cơn gió dữ dội dô kiếm khí mang đến thổi quét từ vùng Cực Đông đến Thanh Vân tông trong nháy mắt!
Nó giống như cần gạt nước, phút chốc những bông tuyết trong thiên địa không còn sót lại chút gì.
Mà thổi tới trước mặt người áo xanh, lại chỉ vén lên một góc.
Người áo xanh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu mỉm cười, hắn thở dài một hơi và buông lỏng hàm răng đang cắn chặt đầu lưỡi.
Trong nháy mắt, trong miệng đầy vị tanh ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận