Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 436: Rắn trắng Mộc Vụ

“Vì sao! Vì sao! Ta đã là tiên nhân!” Lăng Phong áo đỏ điên cuồng phát tiết lửa giận của mình ở trên mặt hồ.
Không hiểu, oán độc, căm hận…
Rõ ràng mình đã hợp đạo nhân gian, vì sao vẫn thất bại!
Giống như hàng hóa được chọn lựa, mặc cho người ta xâu xé!
Người bình thường đã không thể chống lại vận mệnh của mình?
Hắn chật vật ngã ngồi ở trên mặt hồ, nhìn cảnh sắc xung quanh giống như trong gương, Lăng Phong không còn tự tin không chế toàn cục như trước và càng oán hận thế giới hơn.
Bị nhốt ở trong hư không kia vô số năm, ẩn nấp ở trong nhẫn nhục.
Cuối cùng mưu đồ đến một bước trở thành tiên nhân, nhưng mình lại bị vứt bỏ giống như rác rưởi, bị người ta định sẵn kết cục!
Không cam lòng!
Thật sự không cam lòng!
Rõ ràng kế hoạch của mình hoàn mỹ không có sơ hở, nhưng cuối cùng lại bị thiên mệnh đánh bại?
“Ha ha ha! Cả đời này của mình đều là trò cười!” Lăng Phong ngửa mặt nằm ở trên mặt hồ, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Mình trên nhảy dưới tránh giống như thằng hề vai phụ trên nhảy dưới tránh trong cuốn sách.
Cho dù mình cố gắng bao nhiêu, cuối cùng nhất định phải chết trong tay nhân vật chính.
Nếu như mình trở thành đấng tối cao, thu nhận hết tất cả người tu hành, khiến thế giới này trở thành thế giới không có tu sĩ, tất cả mọi người chỉ có thể dựa vào sự cố gắng mới có thể thành công.
Một thế giới người người như rồng như vậy, chẳng lẽ không tốt sao?
Lăng Phong chưa bao giờ cho rằng ý nghĩ của mình có sai trái gì, đây là chính nghĩa trong lòng hắn.
Đáng tiếc, thế giới này chưa bao giờ có công bằng, kết quả của mình cũng chỉ là đá kê chân ở dưới chân người khác!
Lăng Phong đã từng hợp đạo nhân gian, cũng đã nhìn thấy được bản chất của thế giới này.
Tất cả mọi người cũng chỉ là con rối của thế giới mà thôi…
Mình cũng chỉ là một quân cờ trong tay tiên nhân!
Giờ khắc này Lăng Phong có chút hiểu ra, mình cười nhạo những người phàm kia ngu xuẩn, mà tại sao mình không biết mình ngu xuẩn?
Vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại trên người âu Dương mặc áo xanh.
Quân cờ bên ngoài bàn cờ chỉ là vẫn chưa bị đặt trên bàn cờ mà thôi!
Tất cả đều ngu ngốc! Tất cả đều ngu ngốc!
Ngay khi Lăng Phong đang cười nhạo tất cả mọi người, không gian vặn vẹo một trận, Lãnh Thanh Tùng áo đen bay vào trong không gian này.
Lãnh Thanh Tùng bay vào trong bụng chó gần như không dừng lại để xem xét, ánh sáng kiếm còn nhanh hơn hắn, trong nháy mắt đã lao tới mặt Lăng Phong.
“Chờ một chút! Ta có chuyện…” Lăng Phong vội vàng nói.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng không có chút ý định dừng tay nào, ánh sáng kiếm đã tới, lửa giận vô tận bình tĩnh phát tiết ở trên người Lăng Phong.
Không có pháp tắc, không có đạo vận, thậm chí còn không có chân nguyên.
Chỉ đơn giản là thần hồn của mình bao trùm ở thân kiếm, từng nhát kiếm phát tiết lửa giận của mình.
Trong cơn mưa kiếm đầy trời, trong nháy mắt Lăng Phong bị cắt thành vô số mảnh, tiêu tán ở trước mắt Lãnh Thanh Tùng.
Cảm nhận được xung quanh không còn hơi thở của Lăng Phong, quanh người Lãnh Thanh Tùng đột nhiên dâng lên kiếm ý vô thượng.
Giống như thác nước chảy, quanh quẩn dập dờn mấy chục lần cả không gian.
Đảm bảo Lăng Phong biến mất cả ở dạng phân tử.
Lãnh Thanh Tùng thu hồi kiếm, nhìn mặt hồ trống không trước mắt thấp giọng nói: “Huynh trưởng đã nói, nhân vật phản diện chết vì nhiều lời! Còn nữa, kiếp sau đừng mặc đồ đỏ!”
Từ nhỏ âu Dương đã giáo dục Lãnh Thanh Tùng, gặp địch đừng nói nhảm, chém đối phương trước rồi nói sau.
Lải nhải nói nhảm, người khác thì chờ kỹ năng hồi chiêu, vậy con mẹ ngươi thì chờ chết đúng không?
Sự dạy dỗ ân cần như vậy vẫn được Lãnh Thanh Tùng ghi tạc trong lòng.
Cho nên chỉ cần Lãnh Thanh Tùng ra tay chính là như vậy, lấy luôn tính mạng của đối phương, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện!
Lãnh Thanh Tùng nhìn thoáng qua Lăng Phong bị chính mình chém thần hồn thành vô số mảnh vỡ, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Sau khi từ trong bụng chó đi ra, Lãnh Thanh Tùng theo bản năng tìm kiếm âu Dương, sau khi nhìn thấy âu Dương, trong lòng mới hơi yên tâm.
Nơi nào có huynh trưởng, mình chỉ cần nghe huynh trưởng là được.
Nơi huynh trưởng nhìn đến, chính là lúc mình một kiếm xuyên tim.
Khi nhìn thấy một đoàn màu trắng trong tay âu Dương, Lãnh Thanh Tùng nhịn không được nhảy dựng trong lòng, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh âu Dương.
âu Dương đang ước lượng con rắn trắng nhỏ trong tay, xem có đủ ăn một bữa hay không.
“Huynh trưởng!” Lãnh Thanh Tùng có chút cầu xin nhìn âu Dương.
âu Dương liếc nhìn tiểu tử không có tiền đồ trước mắt một cái, thật sự làm cho mình tan nát cõi lòng.
“Này, sau này tiểu gia hỏa này sẽ là của ngươi!” âu Dương đưa con rắn trắng nhỏ trong tay tới trước mặt Lãnh Thanh Tùng.
Con rắn trắng nhỏ bị âu Dương ước lượng lắc lắc đầu.
Dường như con rắn trắng nhỏ cũng cảm nhận được trên người Lãnh Thanh Tùng có hơi thở cho nó cảm giác thân cận, lười biếng đứng thẳng người, nghi hoặc nhìn âu Dương, rồi lại nhìn Lãnh Thanh Tùng.
Giống như đang buồn rầu mình nên đi nơi nào.
Cuối cùng con rắn trắng nhỏ lè lưỡi rắn phấn nộn, giống như hạ quyết tâm nào đó, sau đó bò về phía Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng cẩn thận từng li từng tí vươn tay đỡ lấy con rắn trắng nhỏ, trắng noãn không tỳ vết, lại nhỏ như vậy, thậm chí không phải yêu, chỉ là một con rắn trắng nhỏ bình thường.
Nó yếu ớt giống như hơi chiếu cố không chu toàn, nó sẽ chết.
Đây chính là việc sư phụ và huynh trưởng giao phó cho mình sao?
Hiểu Nguyệt chết vì nhân gian, lại sống vì nhân gian.
Tạo thành sát nghiệt lại lấy thân bù đắp, nên mới có được sinh mạng mới như vậy?
Lãnh Thanh Tùng khẽ thở dài trong lòng, trong hoảng hốt, một vị thiếu nữ mặc váy đỏ xuất hiện ở trước mắt, lập tức cảm thấy được an ủi trong lòng.
Cúi đầu chăm chú nhìn một sinh mệnh nhỏ như vậy, trên mặt Lãnh Thanh Tùng hiện ra vẻ tươi cười.
Như vậy cũng tốt, không cần đeo số mệnh gì nữa, bình thường như vậy cùng với mình cũng tốt!
Nhìn con rắn trắng nhỏ đang ngủ say, trên mặt Lãnh Thanh Tùng hiện ra ý cười khiến âu Dương nổi da gà.
Sao hôm nay tiểu tử này lại buồn nôn như vậy, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như ngày xưa.
“Tiểu gia hỏa này còn chưa có tên, để ta đặt một cái tên!” Hai mắt âu Dương sáng ngời, vô cùng tự tin nhắc nhở.
Đặt tên gì gì đó, mình am hiểu nhất!
Nghe thấy lời này của âu Dương, Điêu Mao, Lông Bông còn có Tịnh Tử ở phía xa chấn động, vẻ mặt chờ mong nhìn âu Dương đang trầm tư suy nghĩ.
Mà Lãnh Thanh Tùng lập tức cự tuyệt: “Không phiền huynh trưởng hao tâm tổn trí, ta tự làm!”
âu Dương có chút bất mãn nhìn Lãnh Thanh Tùng trước mắt, tiểu tử này sao lại có vợ quên mẹ?
Vừa rồi mình có ý nghĩ giống như tiểu thiên tài, không cam lòng nói với Lãnh Thanh Tùng: “Bạch điều, cay điều… Đều là tên rất hay, dễ nhớ lại có đặc điểm!”
Trên mặt ba con sủng vật xuất hiện một vẻ quả nhiên như thế.
Để cho vị đại lão này đặt tên sẽ không tốt, là người bị hại sâu sắc nên chúng nó rất có quyền lên tiếng.
Lãnh Thanh Tùng có chút áy náy nhìn về phía huynh trưởng nhà mình, trình độ văn hóa của huynh trưởng nhà mình vẫn luôn là vết thương hở.
“Có phải trong lòng tiểu tử ngươi đang nghĩ trình độ văn hóa của ta thấp hay không?” âu Dương cảnh giác nhìn Lãnh Thanh Tùng.
Lãnh Thanh Tùng cẩn thận che lại rắn trắng, nhìn âu Dương cười nói:
“Mộc Vụ!”
Theo câu:
Nhật xuất vụ lộ dư, thanh tùng như cao mộc.
(Trích thơ “Thần nghệ Siêu Sư viện độc thiền kinh” của Liễu Tông Nguyên)
(Nắng lên che sương trắng, tùng xanh bóng ánh dầu.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận