Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 93: Đồ Đồ hầm

Trong sân trên Tiểu Sơn phong có dựng một cái nồi lớn, Âu Dương và Trần Trường Sinh đang nhóm lửa, Lãnh Thanh Tùng đang đinh đinh cạch cạch ở trên nóc nhà sửa mái nhà, Bạch Phi Vũ đang ngẩn người nhìn phần mộ của mình ở trên bầu trời.
Đồ Đồ được Tiêu Phong dẫn đi tìm linh thú để chơi đùa ở trong cấm địa vẫn chưa về.
“Đại sư huynh, sao hôm nay ngươi lại nhớ tới chuyện đi nghe giảng đạo vậy?” Trần Trường Sinh thăm dò hỏi.
Động tác Lãnh Thanh Tùng gõ đinh hơi dừng lại, Bạch Phi Vũ đang thất thần nháy mắt vểnh tai lên nghe.
Thanh củi ở trong tay của Âu Dương run lên, hắn vỗ trán hét lớn: “Mẹ kiếp, lần này ta đi để hỏi lão đầu xem ta có học được pháp thuật cao cấp hay gì không, nhưng lại quên mất chuyện này!”
Lãnh Thanh Tùng lại vung búa lên, Bạch Phi Vũ lại thẫn thờ nhìn phần mộ của hắn.
“Pháp thuật cao cấp sao?” Trần Trường Sinh nuốt một ngụm nước miếng, nhưng không nói gì.
Mặc dù đại sư huynh của hắn không giống với đại sư huynh có tư chất phi thường như ở kiếp trước, nhưng lại có thể dùng pháp thuật cơ bản nhất đến mức xuất thần nhập hóa, thậm chí còn có thể khiến đồ chết sinh ra linh trí, chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến hắn thán phục không thôi.
Ngũ hành độn pháp được hắn dùng đã sắp thành bí pháp tông môn, vậy thì còn học pháp thuật cao cấp gì nữa?
Mặc dù ý mình là như vậy, nhưng Trần Trường Sinh vẫn là không muốn đả kích lòng tự tin của đại sư huynh.
Dù sao đột phá đến Trúc Cơ kỳ vẫn luôn là chấp niệm của đại sư huynh nhà hắn.
“Nói đi nói lại, có phải ba người các ngươi theo dõi ta không?” Âu Dương hững hờ hỏi.
Tiếng búa nện trên mái nhà rõ ràng càng lúc càng nhanh, vẻ mặt thần thờ của Bạch Phi Vũ càng thêm mê mẩn.
Trong nháy mắt sống lưng của Trần Trường Sinh phát lạnh, cười khan nói: “Vừa rồi chúng ta chỉ nghe thấy đại sư huynh muốn đi nghe giảng đạo, cho nên cố ý chạy đến xem sư huynh làm sao làm xấu mặt chưởng môn!”
“Các ngươi rảnh rỗi như vậy sao?” Âu Dương nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Tùng ở trên nóc và Bạch Phi Vũ, sau đó lại nhìn sang Trần Trường Sinh sắp toát mồ hôi, nhưng cũng không làm khó tiếp.
“Đại sư huynh, ngươi tìm được đơn thuốc này từ đâu ra, thật sự có thể giúp sư muội tu hành sao?” Trần Trường Sinh tò mò hỏi.
“Ngươi không biết tìm được ở đâu sao?” Âu Dương liếc mắt sâu xa nhìn Trần Thường Sinh trả lời.
Trần Trường Sinh lập tức hiểu ra, quay đầu lại nhìn cáo Tây Tạng Hồ Ngôn đang nằm phơi nắng trong sân, đứng dậy đi về phía cáo Tây Tạng.
“Tiền bối, có thể nói chuyện với ngài một chút được không?” Trần Trường Sinh khom người ở bên cạnh cáo Tây Tạng, thấp giọng nói.
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, uể oải đứng dậy, lắc lắc mấy sợi lông ở trên người mà bước ra khỏi sân.
Trần Trường Sinh đợi đến khi cáo Tây Tạng đi ra khỏi cửa, nhặt lấy mấy sợi lông ở ngay chỗ cáo Tây Tạng nằm lên rồi cũng đi ra ngoài sân.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Hồ Ngôn ngồi ở trên bậc thang, dùng dáng nằm ưu nhã nhìn Trần Trường Sinh mà hỏi.
Trần Trường Sinh thành thật cúi đầu chào với Hồ Ngôn, nói: “Tiền bối, hôm qua là do tiểu tử bị mê mẩn tâm trí, hôm nay đại sư huynh cũng đã giáo huấn ta một trận, ta thật có lỗi với sư muội, xin tiền bối tha lỗi.”
Hồ Ngôn xua tay áo, nói: “Ta đã thấy, cái tát của Âu Dương vang rất lớn, ta rất hài lòng.”
Sau đó, Hồ Ngôn ra vẻ chững chạc nói với Trần Trường Sinh: “Tiểu tử, sau này ngươi sẽ có vô số năm tháng để tìm con đường cho riêng mình. Đừng chỉ vì cái trước mắt mà làm tổn thương rất nhiều người, để cho đến cuối cùng ngươi mới nhận ra ngươi chẳng biết gì ngoài chính mình.”
Trần Trường Sinh nghiêm túc nghe cáo Tây Tạng ở trước mặt giảng đạo với mình, dáng vẻ khiêm tốn tiếp thu.
Cáo Tây Tạng vẫy đuôi quay người đi vào trong sân.
Ở trong ống tay áo của Trần Trường Sinh, lông của Tang Hồ đã bị Trần Trường Sinh nắm thật chặt trong tay.
“Đi báo chuyện sư huynh đánh ta sao? Độ Kiếp kỳ rất mạnh sao? Ai còn chưa từng đạt tới Độ Kiếp kỳ?” Trần Trường Sinh nhìn vẻ mặt vênh váo của Hồ Ngôn, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình thường.
Nước trong nồi sôi lên, Âu Dương chỉ huy Trần Trường Sinh dựa theo đơn thuốc mà bỏ linh thảo vào trong nồi, không thể không nói, chất lượng linh thảo của Đan phong rất tốt, hắn cũng đã mang đầy đủ linh thảo cho Hồ Đồ Đồ dùng mấy tháng tới để Hồ Ngôn xác nhận.
Chờ đến khi dùng hết lại bảo Trường Sinh đi đến Đan phong ghi giấy nợ, dù sao cũng viết tên của Động Hư Tử, có liên quan gì đến Tiểu Sơn phong hắn đâu?
Sau khi cho các loại linh thảo vào nước trong nồi, một mùi thuốc nồng nặc từ trong này tỏa ra từ.
Ánh mắt Hồ Ngôn ngưng tụ, bắn móng vuốt ra, giữa móng vuốt bay ra một giọt máu, rơi vào trong nồi.
Vốn dĩ nước thuốc đã nồng nặc mùi thuốc, tròn nháy mắt lại có thêm một mùi hương khiến người ta hơi mê mẩn, giống như đặc sản mỗi năm một lần của Vân Nam vậy.
Âu Dương đậy nắp nồi lại, rút ra một ít củi ở dưới nồi sắt ra, lửa dưới nồi liền biến thành một ngọn lửa nhỏ.
Âu Dương duỗi thẳng cái eo của mình, còn chưa kịp duỗi người ra thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Hồ Đồ Đồ.
Tiếp theo là tiếng nhạc sôi sục, tiếng rồng ngâm và cả tiếng chim hót.
Hồ Đồ Đồ và Tiêu Phong đã quay trở về.
Tiếng nhạc sôi sục càng lúc càng nhanh, chỉ thấy Tiêu Phong thả người nhảy lên, cõng Hồ Đồ Đồ đáp xuống sân.
Vừa mới đi vào trong sân, Hồ Đồ Đồ đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
“Đại sư huynh, các ngươi đang làm món ngon gì thế?” Hồ Đồ Đồ tò mò hỏi.
Âu Dương cười ha ha nói: “Ngươi đoán xem?”
Hồ Đồ Đồ hít hít mũi, có chút mong đợi nói: “Là hầm thuốc bắc sao? Tam sư huynh làm canh hầm rất thơm, ăn cũng rất ngon.”
Âu Dương kỳ quái kêu lên với Trần Trường Sinh: “Lão Tam, đè Đồ Đồ xuống rồi ném nàng vào nồi cho ta!”
Hồ Đồ Đồ còn chưa kịp phản ứng, thân thể của nàng đã bay lên không trung, nàng vẫn còn mặc quần áo mà đã rơi thẳng vào trong nồi sắt.
“Thân phận linh hồ của ta bị bại lộ rồi sao? Phải làm sao bây giờ? Các sư huynh muốn ăn ta sao? Gia gia không cho ta lộ thân phận quả nhiên không sai mà! o(╥﹏╥)o” Hồ Đồ Đồ sợ hãi trong lòng.
Trần Trường Sinh vừa nhìn thấy Hồ Đồ Đồ hoảng sợ, lập tức vội vàng an ủi: “Tiểu sư muội, đây là thuốc để ngươi tắm rèn luyện cơ thể, từ hôm nay trở đi, ngươi phải bắt đầu tu luyện.”
Lúc này Hồ Đồ Đồ mới yên lòng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn đại sư huynh thô lỗ kia, vẫn là Tam sư huynh tốt nhất, tối hôm qua còn cho mình kẹo ăn!
Hổ Đồ Đồ nằm bên mép nồi sắt, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Trường Sinh.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ như vậy, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Trần Trường Sinh càng cảm thấy áy náy hơn, chột dạ nói với Hồ Đồ Đồ: “Ngươi đang nhìn gì vậy Đồ Đồ?”
Hồ Đồ Đồ bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Trần Trường Sinh: “Hì hì, Đồ Đồ thích Tam sư huynh nhất!”
Nghe Đồ Đồ nói như vậy, Trần Trường Sinh vốn đang áy náy trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, hắn vừa định xin lỗi với Đồ Đồ, nói ra chuyện mình đã làm ngày hôm qua.
Nhưng âm thanh Âu Dương từ xa xa truyền đến: “Lão Tam, mau bưng đồ ăn ra, sắp chết đói rồi đây!”
Trần Trường Sinh quay đầu lại nhìn, Âu Dương đang mỉm cười nhìn hắn, Hồ Ngôn Độ Kiếp kỳ đang ngồi xổm ở bên cạnh Âu Dương.
Trần Trường Sinh xoa đầu Đồ Đồ, khuôn mặt lại nở nụ cười nói: “Sư huynh ta cũng thích Đồ Đồ nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận