Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 411: Đi thôi, đến kinh đô Đại Chu!

Tách! Tách! Tách!
Tách! Tách!
Tiếng gặm hạt dưa tanh tách vang lên, ba người âu Dương ngồi trên đồng xu, nhìn phiến đã chiếu hình trước mặt, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười chế giễu.
“Lão nhị này sắp bị lừa đến vểnh miệng, cả ngày có mỗi bản mặt lạnh lùng mà còn muốn chơi trò tình yêu thuần khiết sao?” âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng trong màn hình cười ha hả.
Trần Trường Sinh bên cạnh cũng cười nói: “Không nghĩ tới Nhị sư huynh luôn luôn lạnh lùng vậy mà nội tâm lại lãng mạn như thế!”
Triệu Tiền Tôn thì khó hiểu nhìn hai người, nghiêm túc nói: “Vị sư huynh này coi trọng tình cảm như thế, không nên giễu cợt hắn, sư huynh sau này gặp được người mình thích có lẽ cũng sẽ làm như thế!"
Nghĩ đến bản thân mình, mặt Triệu Tiền Tôn tối sầm lại, hắn cũng từng nhận được tình cảm thuần túy như vậy…
“Được rồi, ta cũng biết tiểu tử ngươi thích chơi trò tình cảm trong sáng, trước hết cứ câm miệng đi!” âu Dương vỗ vỗ Triệu Tiền Tôn rồi nói.
Triệu Tiền Tôn còn muốn nói tiếp, âu Dương lại trực tiếp chặn miệng hắn nói: “Không ai sẽ chế giễu một phần tình cảm chân thành, nhưng giễu cợt cười đùa những biểu hiện vụng về trong đó thì cũng không phải điều gì to tát!”
Nghe thấy những lời oán trách thay cho Lãnh Thanh Tùng của Triệu Tiền Tôn, Trần Trường Sinh cũng bày ra vẻ mặt lãnh đạm.
Đối với Trần Trường Sinh mà nói, sau lần đại kiếp, hắn muốn vứt bỏ hết thảy mọi tình cảm cá nhân.
Chuyện sống chết còn chưa thể đảm bảo được, trong mắt Trần Trường Sinh, chuyện yêu đương ăn no rỗi việc mới làm lại càng không đáng nhắc tới.
Còn âu Dương thì kể từ khi hẹn hò trực tuyến xong bị lừa hai ngàn tệ, hắn con mẹ nó chẳng muốn tin vào tình yêu nữa.
Nhất là khi người lừa gạt hắn còn là một tên đàn ông!
Dù đã xuyên đến thế giới tu tiên, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, âu Dương cũng nhịn không được mà chửi cha mắng mẹ.
Mình cùng từng là chiến thần tình yêu trong sáng, nhưng thế giới kia chính là sai lầm.
“Lão tam, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn, đã sớm đặt Ký Lục Thạch trên thân lão nhị, à mà, ngươi không có thả thứ đồ chơi này lên người ta đâu ha?” âu Dương đầu tiên khen ngợi Trần Trường Sinh, sau đó lại nghi hoặc hỏi.
Dựa theo tính cách tên tiểu tử này, thật khiến người ta khó lòng mà không sinh nghi, liệu trên người mình có bị đặt Ký Lục Thạch hay không.
Hình ảnh từ Ký Lục Thạch truyền tới chính là rối vải được Trần Trường Sinh tạo ra, giấu trên quần áo của lão nhị.
Trần Trường Sinh vẻ mặt lúng túng, lập tức mở miệng nói: “Đại sư huynh sao lại nói như vậy, ta vì sao phải đặt Ký Lục Thạch trên người huynh chứ? Hơn nữa Đại sư huynh mắt sáng như sao, nếu ta đặt Ký Lục Thạch trên người Đại sư huynh, huynh hẳn là đã sớm phát hiện rồi chứ?”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi biết là tốt!” âu Dương cười đắc ý nói.
Trần Trường Sinh bên cạnh cũng cười theo, bầu không khí hòa hợp.
Về lại chuyện ăn dưa, Lãnh Thanh Tùng không ra tay giết Thường Hiểu Nguyệt cũng nằm trong dự liệu của âu Dương và Trần Trường Sinh.
Khi Lãnh Thanh Tùng lao ra, Đại sư huynh không hề ngăn cản, Trần Trường Sinh đã hiểu, chuyện giết chết vị tẩu tử này chẳng qua là Đại sư huynh nói đùa mà thôi.
Hay là nói theo cách khác, âu Dương không trông cậy vào chuyện Lãnh Thanh Tùng có thể giết chết Thường Hiểu Nguyệt.
Nếu hắn thật sự một lòng muốn giết chết Thường Hiểu Nguyệt, có thể để cho mình ra tay luôn cũng được.
Cho dù Thường Hiểu Nguyệt là đại yêu tu Hợp Thể, trong tay Trần Trường Sinh có hàng trăm cách để giết chết nàng!
Trần Trường Sinh tự tin, nếu là mình lên, chỉ sợ lúc này Thường Hiểu Nguyệt tro cốt đã lạnh.
Mà Lãnh Thanh Tùng thì lại khác.
Đã chung sống nhiều năm ở Tiểu Sơn phong.
Nếu luận chuyện trọng cảm tình, cái tên trọng cảm tình nhất Tiểu Sơn phong lại chính là tên kiếm tu áo đen cả ngày mặt lạnh này.
Tất cả mọi người đều biết, nếu gặp rắc rối gì, tốt nhất nên đi tìm Lãnh Thanh Tùng.
Bởi vì mỗi người có phương pháp giải quyết rắc rối khác nhau.
Nếu là gây tai hoạ rồi bị người ta tìm tới cửa.
âu Dương có thể sẽ hung hăng làm loạn.
Bạch Phi Vũ thì đụng là đánh, sai thì nhận, công bằng, cương trực công chính.
Trần Trường Sinh mặc kệ đúng sai, trước tiên cứ nhận lỗi, sau đó lén đâm một đao sau lưng, thuộc chủng loại không để lại dấu vết, tra cỡ nào cũng không đến được trên đầu mình.
Chỉ có Lãnh Thanh Tùng, chỉ cần là chuyện của sư huynh đệ trên Tiểu Sơn phong, bị người ta tìm tới cửa, mặc kệ đúng sai, trước tiên rút kiếm!
Nếu như đối phương đúng, đánh cái gần chết để cho đối phương nhận sai.
Nếu như đối phương sai, vậy thật xin lỗi, ngươi có thể lưu lại di ngôn trăn trối.
Về mặt bao che cho đàn con, Lãnh Thanh Tùng ở Tiểu Sơn phong không bao giờ lùi bước.
Đây cũng điều khiến Trần Trường Sinh đã trọng sinh và Bạch Phi Vũ chuyển thế đều nguyện ý gọi Lãnh Thanh Tùng một tiếng sư huynh.
Bởi vì hắn là có việc là lên ngay đó!
Rõ ràng hắn tu thái thượng Vô Tình Kiếm đạo, nhưng lại là người nặng tình nhất, thật đúng là thế sự vô thường!
Trong lúc mấy người âu Dương đang soi mói chiến thần tình yêu thuần khiết - Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
“Phụt…” âu Dương bị hù, phun cả vỏ hạt dưa lên mặt Triệu Tiền Tôn.
Trần Trường Sinh nhanh tay lẹ mắt lấy Ký Lục Thạch nhét vào miệng Lông Bông, Lông Bông nghẹn họng trợn trắng mắt.
Trong khi ba người đang nhão nhắc rối bời, Lãnh Thanh Tùng cúi đầu nhận tội nói: “Xin huynh trưởng trách phạt!”
“Khụ khụ khụ, không giết chết Thường Hiểu Nguyệt sao?” âu Dương ho khan một tiếng, biết nhưng vẫn hỏi.
“Không có!” Lãnh Thanh Tùng cảm giác trên mặt hơi nóng lên, mở miệng trả lời.
âu Dương nghiêm nghị tiến đến giơ tay lên, Lãnh Thanh Tùng không nhúc nhích chờ đánh.
âu Dương buông tay xuống, nhéo nhéo mặt Lãnh Thanh Tùng nhìn quanh, phát hiện không có lưỡi câu mới hài lòng buông tay ra.
Làm Kiếm tiên đang ngon lành, yêu đương thuần khiết cái gì?
âu Dương vỗ vỗ bả vai Lãnh Thanh Tùng, ý nói không giết chết Thường Hiểu Nguyệt cũng không sao.
Khi Lãnh Thanh Tùng vừa mới thở phào một hơi, âu Dương lại nói thêm một câu khiến Lãnh Thanh Tùng trong lòng căng thẳng.
“Nếu đã không giết được nàng, vậy phải xem xem ngươi có cứu được nàng hay không!” âu Dương cười nói.
“Huynh trưởng có ý gì?” Lãnh Thanh Tùng không hiểu ý của âu Dương.
âu Dương ý vị thâm trường giải thích: “Chúng ta không phải người duy nhất muốn Thường Hiểu Nguyệt chết!”
Lãnh Thanh Tùng trợn trừng hai mắt, toàn thân nổi lên sát khí, trường kiếm trong tay rung lên, lập tức quay người biến mất ngay trước mắt họ.
“Đại sư huynh, giày vò Nhị sư huynh như vậy không phải có hơi quá đáng sao?” Trần Trường Sinh nhìn Lãnh Thanh Tùng lại biến mất thêm lần nữa hỏi.
“Không quá đáng, bởi vì chuyện quá đáng còn ở phía sau, lão đầu tử bỏ ra công sức lớn như vậy, hắn cũng muốn làm cho xong chuyện này!” âu Dương lắc đầu trả lời.
Nghe thấy lão đầu tử trọng miệng âu Dương, Trần Trường Sinh và Triệu Tiền Tôn cùng lúc điều chỉnh sắc mặt.
Sức nặng của Hồ Vân trong lòng bọn họ không cần phải nói.
âu Dương trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, mặc dù đất trời cũng không còn tiên nhân.
Nhưng dưới tiên nhân cũng còn nhiều cường giả Độ Kiếp, vì sao Hồ Vân hay Động Hư Tử, thậm chí là cả đối thủ, đều quân cờ là bọn họ?
Cho dù thiên tư kinh người, chưa trưởng thành thành thiên tài thì rốt cuộc vẫn chỉ là con sâu cái kiến.
Dẫn dụ cường giả Độ Kiếp vào cuộc, chẳng phải sẽ đơn giản hơn dẫn dụ bọn họ hay sao?
Nhưng, bất kể như thế nào, màn kịch lớn mà Hồ Vân đã tính toán cũng đang dần đi đến hồi kết.
Dù sao cũng là lão đầu tử nhà mình, khổ tâm tính kế lâu như vậy, âu Dương cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lại khiến Hồ Vân phí công sức lớn như vậy.
Tất cả các bên đều đã đặt quân cờ lên mặt bàn, phải xem xem các quân cờ diễn vở kịch này như thế nào!
âu Dương khép hai tay trước người, nhẹ giọng nói:
“Đi thôi, đến kinh đô Đại Chu!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận