Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 174: Giữa thiên địa có đóa bạch vân

âu Dương chỉ cảm giác trong thân thể mình tựa hồ có thứ gì đó muốn rời ra, nhưng lại bị thân thể của mình giam cầm, chỉ có thể chạy loạn ở trong thân thể của mình.
Cảm giác khó chịu giống như có kiến bò trên người.
Rốt cục thứ trong thân thể tựa hồ cũng nhận mệnh, sau khi trái đột phải đụng một hồi lâu ở trong thân thể âu Dương thì xông thẳng về phía đan điền hắn.
Xông vào trong biển rộng do chân nguyên tạo thành!
âu Dương chậm rãi mở mắt, trong hai mắt tràn đầy bình tĩnh, nội tâm không có một tia gợn sóng.
Ngộ đạo kết thúc, cảm giác giống như là tiến vào trạng thái hiền giả, thời điểm ngộ đạo có bao nhiêu sảng khoái, sau khi dừng lại chỉ thấy tẻ nhạt vô vị.
Trên bầu trời Tiểu Sơn phong có vô số xích sắt màu vàng mà mọi người không nhìn thấy bị Hồ Vân xé nát, số mệnh của mọi người trên Tiểu Sơn phong đều bị chính tay sư phụ mình chặt đứt.
Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện sẽ do tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong tự tay viết nên!
Mà xích sắt màu vàng tựa hồ không cam lòng, chúng bỏ qua đi Tiểu Sơn phong, lần nữa vươn đến mọi ngóc ngách trên thế giới!
Lúc này đây dù là Hồ Vân cũng không thể ngăn cản, cũng là phản chế của "Nó" đối với lần ra tay này của Hồ Vân!
Đang lúc âu Dương thương cảm Hồ Vân hoàn toàn biến mất, ở trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm nhảy thoát của Hồ Vân: "Đậu má, thật đúng là có cái hệ thống?”
Ngay sau đó trong đầu vang lên tiếng lạch cạch giống như tiếng điện tử, thanh âm máy móc của hệ thống trở nên bối rối: "Hệ thống truy quét ra được lỗi không xác định, chuẩn bị vào thăng cấp!"
Hệ thống còn chưa nói xong thì đã biến mất ở trong đầu âu Dương.
“Lão bất tử này quả nhiên còn có hậu thủ!" Trong lòng âu Dương đột nhiên thả lỏng, trên mặt lại hiện lên ý cười.
Cũng đúng, vị sư phụ đồng hương này sao có thể dễ dàng chết như vậy, dù sao cũng là người lật sách, lại là thiên kiêu đệ nhất, làm sao có thể không chuẩn bị hậu thủ cho mình chứ?
Khi tất cả dị tượng dần dần biến mất, toàn bộ Tiểu Sơn phong khôi phục bình tĩnh ngày xưa.
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đứng ở cửa Hồ Vân, nghe được thanh âm cửa sau lưng mở ra.
âu Dương mang vẻ mặt bình đi ra tĩnh từ trong phòng Hồ Vân.
“Đại sư huynh!”
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đồng thời mở miệng hô với âu Dương, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng hỏi cái gì.
âu Dương liếc mắt nhìn hai người, vẻ bình tĩnh trên mặt lần nữa đổi biểu cảm, hắn mắng hai người: "Đêm khuya không ngủ ở chỗ này làm gác cổng?"
“Đại sư huynh, sư phụ đâu?" Trần Trường Sinh mở miệng thăm dò.
“Chết rồi!" âu Dương tức giận mở miệng hồi đáp.
Lòng Trần Trường Sinh chợt cứng lại, thiếu chút nữa hắn đã mất bình tĩnh.
“Đừng đùa nữa, đại sư huynh, sư phụ lại đi rồi?" Bạch Phi Vũ mở miệng hỏi.
âu Dương nở nụ cười, gật đầu nói: "Lão bất tử này cả ngày sóng tới sóng lui, dặn dò ta vài câu rồi bỏ chạy.”
Lúc này Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ mới phát hiện âu Dương trước mắt đã tới Trúc Cơ kỳ!
Trần Trường Sinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút oán trách nhìn thoáng qua đại sư huynh nhà mình, vừa rồi hắn thiếu chút nữa da hù chết chính mình!
“Chúc mừng đại sư huynh Trúc Cơ thành công! Có hi vọng thành tiên!" Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ cùng lúc mở miệng chúc mừng.
âu Dương nghe được tiếng chúc mừng của hai người mà nháy mắt đã nổi đầy gân trán, hai người hiện tại đều là Nguyên Anh lại chúc mừng mình vất vả đột phá Trúc Cơ?
Đáng chúc mừng chỗ con mẹ nào?
Chẳng qua hiện tại mình đã hoàn thành nhiệm vụ khởi đầu, hệ thống lại bị sư phụ nhà mình dụng chạm dẫn đến bị ép thăng cấp khiến cho nhiệm vụ kế tiếp còn chưa kịp được hệ thống ban bố.
Bây giờ mình cần là gì để đột phá từ Trúc Cơ kỳ tới Kim Đan là hoàn toàn không có đầu mối!
Chẳng qua, bất kể nói như thế nào, chính mình vẫn là đột phá đến Trúc Cơ, như vậy tuổi thọ của mình hẳn là còn có thể kéo dài, hình như Trúc Cơ thọ hơn Luyện Khí năm mươi năm đúng không ta?
Lần đi bí cảnh tiên nhân kia mình vứt bỏ năm mươi năm tuổi thọ vì Tiểu Bạch, đây không phải lại bổ sung sao?
Đối mặt với tiếng chúc mừng của hai người, âu Dương chống nạnh cười ha hả, mình quả nhiên là tiểu thiên tài tuyệt đỉnh!
Đuổi hai người đi ngủ, sắc mặt âu Dương vốn tươi cười đột nhiên bình tĩnh lại.
Mình đột phá được đến Trúc Cơ là vì dùng mạng của Hồ Vân đổi lấy, nếu như lần đột phá sau còn cần như vậy, vậy chính mình tình nguyện cả đời cũng không đột phá.
Lần nữa đẩy cửa phòng Hồ Vân ra, nhìn bức tranh chữ "Thiên Địa" trên vách tường phòng khách.
Lòng âu Dương đột nhiên khẽ động, chân nguyên trong cơ thể hoá thành bút và mực, âu Dương đưa tay viết ngay giữa bức tranh chữ “Thiên Địa” kia hai chữ xiêu vẹo: Bạch Vân.
Bạch trong Lý Thái Bạch, Vân của Hồ Vân.
Lý Thái Bạch vì thiên hạ thương sinh hóa thân thành sống lưng cho thiên địa, Hồ Vân vì hạo kiếp sắp tới bỏ mình mưu cầu sinh cơ cho đệ tử.
Lý Thái Bạch nên và đã được người trong thiên hạ kính vọng, Hồ Vân có thể được người trong thiên hạ kính vọng hay không thì cần nhờ cậy nhóm âu Dương.
âu Dương cầm lấy ba cây tố hương từ án hương, châm lửa cắm ở trên lư hương, đột nhiên phát hiện trên hương án có sáu tấm mộc bài được sắp xếp chỉnh tề.
âu Dương, Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ, Hồ Đồ Đồ, Tiêu Phong.
âu Dương lần lượt thu hồi mộc bài, khi nhìn thấy mộc bài của Tiêu Phong, âu Dương không khỏi thấp giọng cười mắng một tiếng: "Thật là một lão già khẩu thị tâm phi!”
Sau khi thu hồi mộc bài, âu Dương lại nhìn bức tranh trên tường đến xuất thần.
Từ giờ trở đi, phía sau mình không còn cây đại thụ Hồ Vân này làm vật che chắn, tất cả sư đệ sư muội trên Tiểu Sơn phong còn cần mình hỗ trợ mưu đồ.
Ai bảo mình là đại sư huynh của bọn họ, bọn họ có thể ngã xuống bởi vì phía sau còn có mình đỡ nâng, mình lại không thể ngã xuống vì phía sau đã chẳng còn cái gì!
âu Dương hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn ba cây nhang bốc cháy trong lư hương.
Đột nhiên một nữ tu sĩ xuất hiện trước mắt âu Dương, váy dài có tay, thanh lệ động lòng người, lại mang theo hàn ý lành lạnh.
“Hắn thật sự đã chết?" Tô Tiểu Thất nhìn hai chữ như gà bới mới được thêm trên tường, lạnh lùng hỏi.
âu Dương khẽ khom người nói: "Sư nương, hắn chưa chết, chỉ là sẽ rời đi một thời gian ngắn, ngươi yên tâm đi!"
Sắc mặt Tô Tiểu Thất lúc này mới dịu xuống, xoay người nhìn về phía âu Dương, giọng nói chậm lại: "Trong mấy đệ tử của Hồ Vân Thu, ta coi trọng nhất chính là ngươi, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"
Tuy rằng hiện tại hệ thống đang thăng cấp, nhưng bảng thuộc tính vẫn hiện như bình thường, nhìn bảng thuộc tính của Tô Tiểu Thất trước mắt, âu Dương trầm tư một chút rồi nói: "Về sau kính xin sư nương phí tâm chăm lo con đường tu luyện cho tiểu sư muội nhà ta!"
Tính danh: Tô Tiểu Thất ( phong chủ Ngọc Nữ phong của Thanh Vân tông)
Tu vi: Độ Kiếp tầng ba
Căn cốt: 9
Khí vận: 8
Quyến rũ: 8
Tư chất cầm đạo: 9
Kỹ năng đặc biệt: Dùng đàn ngự vật
Đánh giá: Khúc đàn đau đứt ruột gan hỏi thay thiên hạ như nào tri âm!
Vị sư nương trong miệng âu Dương này cũng không phải là người có quan hệ mập mờ của Hồ Vân, mà là người có quan hệ mập mờ của lão bất tử Động Hư Tử.
Kỳ thật âu Dương đã sớm lên kế hoạch cho vị vừa là sư nương vừa là sư thúc này đến dạy Hồ Đồ Đồ tính tình lười biếng, bất kể là tính cách hay là tư chất thì vị sư thúc này đều vô cùng thích hợp để dạy Hồ Đồ Đồ.
Tô Tiểu Thất trực tiếp gật gật đầu, lại ngơ ngác nhìn về phía bức tranh chữ kia, âu Dương thức thời rời khỏi phòng.
"Đại sư huynh, sư phụ còn chưa ăn sủi cảo!" Trần Trường Sinh bưng một chén sủi cảo nóng hôi hổi, có chút tiếc nuối mà nói với âu Dương.
âu Dương trực tiếp nhận lấy sủi cảo, nhai ăn nuốt lấy nuốt để mà cười híp mắt nói: "Rất ngon, chờ hắn trở về ta ghìm hắn ngươi nhét vào trong miệng hắn!"
Trong lúc nói chuyện, âu Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đã trắng bệch, từng đóa mây tan ra rồi từ từ rơi xuống khỏi bầu trời.
âu Dương thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn mây trắng trên trời.
Đúng là như vậy, trong đất trời này còn mây trắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận