Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 528: Đồng hành

Nghe được lời của âu Dương, Lãnh Thanh Tùng sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn làm thanh kiếm trong tay huynh trưởng, những chuyện khác ta không có nghĩ đến."
âu Dương đỡ trán, làm ra dáng vẻ bị Lãnh Thanh Tùng đánh bại, suy nghĩ rồi hỏi: “Tiểu tử ngươi có từng nghĩ đến những việc ngươi muốn tự mình làm không?”
Lãnh Thanh Tùng gãi đầu một cái, vẻ mê mang khó hiểu lần nữa hiện lên trên vẻ mặt anh tuấn của hắn, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến những chuyện xa xôi mà âu Dương nói.
Huynh trưởng ở đâu, hắn ở đó là đủ.
Hắn cũng không cần nghĩ xa như vậy.
Nhìn bộ dạng Lãnh Thanh Tùng như đang chuẩn bị gặm nhấm tuổi già, âu Dương búng chóc một cái lên trán hắn.
Tiểu tử này quá mức ngây thơ rồi nhỉ?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, người càng thuần khiết ngây thơ, tốc độ lĩnh ngộ đạo càng nhanh.
Chưa kể tiểu tử này còn là Vô Cấu Kiếm Tâm chuyển thế.
Vô Cấu Kiếm Tâm, sinh ra không vướng lấy một hạt bụi, tâm hướng đại đạo, không dính phàm trần.
Ngây thơ chính là thứ quý giá nhất đối với tu sĩ.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao đại tu sĩ càng lớn tuổi lại càng hành động tùy tiện, càng có cảm giác như một lão ngoan đồng().
(
)Lão ngoan đồng: tuổi già nhưng nghịch ngợm như trẻ nhỏ
“Lần này ngươi đến vùng đất cực đông, thật sự không phát hiện điều gì sao?” âu Dương đành phải đổi chủ đề mà hỏi.
“Phát hiện cái gì? Nếu như nói có gì để phát hiện, ta còn có một chuyện xin huynh trưởng giải đáp!” Lãnh Thanh Tùng hồi tưởng lại một chút, nói ra chuyện hắn cảm thấy khó hiểu.
âu Dương nhìn Lãnh Thanh Tùng chờ hắn nói tiếp.
“Huynh trưởng có còn nhớ chuyện ta từng đến Cửu U tìm huynh?” Lãnh Thanh Tùng nhắc đến chuyện này, không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi.
Chuyện này chính là lịch sử đen của hắn!
Vốn chỉ muốn đi Cửu U mang huynh trưởng trở về, không nghĩ tới thực lực hắn thấp đến mức suýt chút nữa lạc trong Cửu U, cuối cùng vẫn là huynh trưởng phải ôm hắn ra khỏi Cửu U.
Mỗi khi nhớ tới đoạn lịch sử đen này, Lãnh Thanh Tùng luôn có cảm giác như kiến bò khắp người, toàn thân khó chịu.
Nhưng trong chuyện này có điều gì đó đáng nghi, cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn hoài nghi hắn chính là Lý Thái Bạch chuyển thế.
Đó chính là, hắn cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý của Kiếm Tiên Lý Thái Bạch lưu lại bên trong Cửu U. Mà lần này đến vùng đất cực đông, khi hắn nhìn thấy cây cột khổng lồ chọc trời kia, hắn cũng cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý của Lý Thái Bạch.
Khi ý thức của hắn bị kéo vào cây cột khổng lồ kia, người đầu trọc hắn nhìn thấy là ai?
Vì sao người đó lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc?
Trong Cửu U, hắn hình như cũng loáng thoáng thấy qua một cây cột lớn.
Cửu U nằm ở Thiên Sa Cốc phía tây nam thiên địa, mà cây cột khổng lồ tại vùng cực đông gần như là hai đầu thế giới với Cửu U.
Hai cây cột trụ khổng lồ này phải chăng có liên quan gì với nhau?
Mà vì sao hắn lại cảm nhận được Thanh Liên kiếm ý của Lý Thái Bạch trên hai cây cột khổng lồ này?
Những nghi ngờ này vẫn luôn kẹt mãi trong lòng Lãnh Thanh Tùng, chỉ là bởi vì huynh trưởng nên mới bị gác lại.
Bây giờ huynh trưởng chủ động nhắc tới, Lãnh Thanh Tùng cũng hỏi ra những nghi ngờ của hắn.
“Chuyện này à, chờ đến lúc ngươi đi lần nữa, ngươi phải tự mình timd ra đáp án." âu Dương nhìn lên bầu trời, ý vị thâm trường mà nói.
Khi ở trong Cửu U, âu Dương đã nhận ra chuyện này, hắn ở trong lòng thôi diễn mấy lần đã biết được bí mật lớn nhất của thế giới lúc này!
Vốn chỉ muốn tên tiểu tử trước mặt này đây sẽ phát hiện bí mật này, ai mà có ngờ, tiểu tử này vừa tới xong đã lập tức quay đầu trở về!
Ngàn tính vạn tính, vẫn không tính tới chuyện tiểu tử này không quan tâm đạo của chính hắn đến như vậy!
“Ồ." Lãnh Thanh Tùng ồ một tiếng, sau đó không lên tiếng hỏi nữa.
Huynh trưởng không muốn nói, tất nhiên là có lý do của huynh trưởng.
Cùng lắm thì về sau lại dành thời gian đi một chuyến đến vùng đất cực đông tìm hiểu thôi, mà thật ra không tìm hiểu cũng không quan trọng.
Đối với những nghi hoặc quanh co khúc khuỷu này, Lãnh Thanh Tùng chẳng hề có chút hứng thú nào.
Hắn chỉ muốn tu Kiếm đạo của hắn, sau đó trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay huynh trưởng, xóa bỏ hết mọi chướng ngại cho huynh trưởng.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều bại lộ dưới thanh kiếm trong tay hắn!
Nhìn dáng vẻ chẳng hề bận tâm của Lãnh Thanh Tùng, âu Dương lần đầu tiên thật sự có cảm giác thất vọng.
Tiểu tử này sao không nổi lên tí hứng thú với bất kì điều gì thế?
Hắn nhọc lòng sắp xếp, kết quả tiểu tử này hoàn toàn không lọt bẫy.
Uổng công mình trêu đùa hết nửa ngày giờ làm trò cho khỉ xem à?
Rõ ràng là trữ quân tương lai trong cuộc đọ sức của tiên nhân và Lý Thái Bạch, là người tương lai sẽ mở ra tiên môn, là tồn tại sẽ hóa thành tiên nhân.
Kết quả bị hắn nuôi thành một mớ hỗn độn đến cùng cực.
Nháy mắt như thế, âu Dương cũng hoài nghi có phải vấn đề nằm ở hắn hay không.
âu Dương có chút đau trứng mà mở miệng nói: “Đừng đợi nữa, lần này ta cùng ngươi đi một chuyến đến chỗ cũ, tiểu tử ngươi tới giờ ăn chỉ biết há mồm chờ cơm dâng tận miệng thôi!”
Huynh trưởng muốn ra ngoài riêng với hắn?
Trong mắt Lãnh Thanh Tùng lóe lên một tia kinh ngạc vui sướng, sau khi xác nhận hắn không nghe lầm, trên mặt hắn lần đầu lộ ra biểu cảm vô cùng vui vẻ.
Đã bao lâu hắn không ra ngoài cùng huynh trưởng rồi?
Trước kia hàng năm hắn sẽ cùng huynh trưởng đi một chuyến đến nhân gian, nhưng từ khi nhân quả nhân gian chặt đứt khỏi người hắn, hắn và huynh trưởng cũng không đến đó nữa.
Suốt mấy năm nay, lại bởi vì đủ thứ chuyện mà hắn cùng huynh trưởng gần như không hề ra ngoài đi riêng với nhau.
Bây giờ không có hai tên sư đệ ở đây, sư muội cũng ở đây, rốt cục cũng đến lượt hắn được ra ngoài đi riêng với huynh trưởng sao?
Vùng đất cực đông?
Hiện tại dù cho âu Dương có nói muốn đến ma tộc chém người, Lãnh Thanh Tùng cũng đều vô cùng nguyện ý.
Không có mấy tên vướng víu kéo chân sau của huynh trưởng, hắncuối cùng cũng có thời gian ở một chỗ cùng huynh trưởng ra ngoài ngắm non sông tươi đẹp!
Càng nghĩ càng thấy sung sướng, nụ cười hắn trông càng ngu ngốc.
Sau khi một cái búng trán của âu Dương đập vào trán Lãnh Thanh Tùng, Lãnh Thanh Tùng mới che trán lấy lại tinh thần.
“Cười cái rắm chứ mà cười, lần này đi mà còn không mò được thứ gì, lão tử cho ngươi đánh gãy chân ta!” âu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà khiển trách.
Nghe âu Dương răn dạy, Lãnh Thanh Tùng gật đầu như là gà con mổ thóc.
Uy hiếp của âu Dương đối với Lãnh Thanh Tùng mà nói vốn không phải uy hiếp, hắn thiên tư kinh người, căn cốt bất phàm, chỉ cần hắn nguyện ý, cơ duyên gì lấy mà không được!
Quan trọng nhất là lần này lại có huynh trưởng nhà hắn đi theo, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào để thể hiện tốt một chút!
Sau khi Lãnh Thanh Tùng có được đáp án hắn hài lòng nhất, gương mặt luôn luôn lạnh lùng lại treo lên một nụ cười.
Hài lòng khiêng tấm ván gỗ chạy tới sửa lại nóc phòng, đến thanh âm đóng đinh cũng lộ ra vẻ vui sướng lạ thường.
Nhưng nhìn mức độ đổ nát của nóc nhà, sợ là hôm nay tiểu tử này chỉ có thể ngủ trong sân.
âu Dương cũng buông tờ giấy xếp dở trong tay, đứng lên ôm con chó đi ra khỏi sân, không quên quay đầu căn dặn Lãnh Thanh Tùng:
“Ta không về ăn cơm đâu, đừng có ôm chăn mền qua phòng ta! Trước khi trời tối mà tiểu tử ngươi còn chưa sửa xong nóc nhà thì ngươi ngủ trên cây luôn nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận