Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 196: Đi tới Bồng Lai tiên sơn

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi Bồng Lai tiên sơn?" Động Hư Tử nhìn âu Dương mà ý thất thanh hỏi.
âu Dương nhìn Động Hư Tử lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hàm Ngư gật đầu nói: "Gần đây ta hơi có cảm ngộ, bấm ngón tính toán cần đi Bồng Lai tiên sơn bái phỏng luận đạo, cần lão nhân ngươi viết bái thiếp cho ta."
Trải qua mấy ngày thực nghiệm, Trúc Cơ của mình giống như không có, còn không bằng làm cho xong chuyện đi đến Bồng Lai tiên sơn này.
Động Hư Tử nghi ngờ nhìn âu Dương, những từ hơi có cảm ngộ, bấm ngón tính toán, bái phỏng luận đạo này có thể nhảy ra từ trong miệng tên nghịch tử ở trước mắt này?
Cảm nhận được sự châm chọc của Động Hư Tử, âu Dương đỏ mặt vỗ bàn hô: "Nhìn cái gì mà nhìn, hiện tại ta chính là thiên tài Trúc Cơ, ngươi coi thường ai?"
Động Hư Tử thu hồi ánh mắt nghi ngờ, cầm lấy giấy bút, có chút không xác định mà nói: "Ngươi xác định muốn đi Bồng Lai tiên sơn?"
âu Dương có chút không kiên nhẫn nói: "Sống không biết bao lâu còn bắt đầu nặng tai? Chính là Bồng Lai tiên sơn, nhanh lên đi!"
Sau khi Động Hư Tử xác định hết lần này đến lần khác thì mới vung bút viết bái thiếp, sau đó giao cho âu Dương nói: "Mặc dù không biết rốt cuộc tiểu tử ngươi muốn đi làm gì nhưng dù sao Bồng Lai tiên sơn cũng là chín thánh địa lớn, tiểu tử ngươi đi đến nơi đó tốt nhất nên lễ độ với người ta một chút."
âu Dương tiếp nhận bái thiếp, sau khi xác nhận không sai, vừa nhét bái thiếp vào trong tay áo, vừa mở miệng nói: "Ta làm việc ngươi còn không yên tâm? Hơn nữa, ta cũng không phải không có kinh nghiệm, không phải mới đi qua Kiếm tông sao? Đều giống nhau!"
"Giống nhau cái rắm, ngươi còn nhắc đến Kiếm tông ư? Thái A cũng sắp bị ngươi hố đến quần lót cũng không còn, ngươi còn thật sự không biết xấu hổ mà nói! Lão tử chính là bởi vì ngươi đi mới lo lắng!" Động Hư Tử tức giận nói.
Có điều nghĩ đến âu Dương muốn đi Bồng Lai tiên sơn, ánh mắt Động Hư Tử lại trở nên kỳ quái, thậm chí còn lộ ra một bộ dạng xem kịch vui.
âu Dương tùy tiện đứng lên, tùy ý chắp tay với Động Hư Tử, trở về chuẩn bị sẵn sàng là có thể dẫn theo Hồ Đồ Đồ đi đến Bồng Lai tiên sơn.
Động Hư Tử nhìn âu Dương rời đi, chẳng hiểu ra làm sao mà lại nói: "Tiểu tử này đi Bồng Lai tiên sơn là ý của sư muội?"
Bóng dáng Tô Tiểu Thất xuất hiện trước mặt Động Hư Tử, gật đầu nói: "Thiên tư của tiểu cô nương kia thật sự rất kinh người, cho dù là ta cũng không có lòng tin dạy tốt cho nàng, thực ra lão nữ nhân kia mới là sư phụ thích hợp với nàng nhất!"
Động Hư Tử kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Tiểu Thất, sư muội nhà mình luôn luôn không chịu thua, lần này lại có thể chính tai mình nghe được sư muội thừa nhận không bằng người khác.
Thiên tư của tiểu hồ ly kia lại tốt như vậy?
Làm sao Hồ Vân này lại có vận khí thu nhận được đồ đệ tốt như vậy?
Nghĩ tới đây, Động Hư Tử bắt đầu chờ mong, lần trước trảm nguyệt trích tinh là đưa đạo thống của mình cho âu Dương.
Chính là vì có thể tìm được một hài tử chân chính có khả năng tiếp nhận đạo thống của mình, không nghĩ tới thật sự bị âu Dương tìm được, điều này khiến cho Động Hư Tử cũng bắt đầu chờ mong rốt cuộc hài tử kia có bao nhiêu xuất chúng.
Có thể giống như mình, ngọc thụ lâm phong, chính khí lẫm liệt, một bộ dáng tiên nhân hay không?
Động Hư Tử không xác định hỏi: "Vậy sư muội có nói cho tên tiểu hỗn đản kia biết Bồng Lai tiên sơn cấm nam tu đi không?"
Nghe Động Hư Tử nói vậy, Tô Tiểu Thất mỉm cười nói: "Có nói hay không thì thế nào? Không phải hắn từng nói nữ nhân phiền phức sao?"
Động Hư Tử không khỏi rùng mình một cái, vậy mà sư muội nhà mình còn thủ đoạn thâm độc với tiểu tử kia? Tiểu tử kia đắc tội sư muội nhà mình lúc nào?
Quả nhiên chọc cái gì cũng không thể chọc nữ nhân, bằng không chết như thế nào cũng không biết!
Động Hư Tử nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng nói: "Sư muội thưởng phạt phân minh, vi huynh thật sự bội phục, đúng rồi, gần đây ta có cảm ngộ đạo pháp, cần bế quan, Thanh Vân tông kính xin sư muội trông nom nhiều hơn, sư huynh ta đi bế quan trước!"
Nói xong Động Hư Tử trực tiếp biến mất trước mặt Tô Tiểu Thất, không thể trêu vào thì trốn thôi!
Tô Tiểu Thất nhìn về phía Động Hư Tử đã biến mất tại chỗ, cười lạnh một tiếng, tiểu nhân không biết lễ phép, không kính trọng người già, Thanh Vân tông sớm nên được quản giáo lại!
âu Dương cầm bái thiếp trở lại Tiểu Sơn phong, sau đó cầm bái thiếp hỏi Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh lần này có nguyện ý đi cùng kế hoạch xuất hành Tiểu Sơn phong hay không?
Nhưng Bạch Phi Vũ và Trần Trường Sinh rõ ràng không có hứng thú với lần xuất hành này lắm.
Nghiên cứu hiện tại của Trần Trường Sinh đang chậm rãi đẩy mạnh, bởi vì đại sư huynh ra tay quá nặng, không dễ dàng để ghép lại những mảnh vỡ, mình muốn dựa theo khối thịt Tổ Uyên để lại, sau đó ghép lại thành một thân thể Tổ Uyên hoàn chỉnh một lần nữa.
Công trình này quá mức rườm rà đối với Trần Trường Sinh, nếu như xuất hành bị phân tâm nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của nó.
Mà mấy ngày nay Bạch Phi Vũ vẫn nhíu mày, mình luôn cảm giác hình như đã bắt được thứ gì đó nhưng trong nháy mắt nó lại biến mất ở trong đầu, hiện tại mình lại cần cấp bách bế quan một khoảng thời gian, làm rõ ràng đạo mình muốn tu sau này.
Hai người đều không muốn đi, tiểu lão đệ của mình còn đang hôn mê trong bụng chó, chỉ còn lại có hai người mình và con ghẻ Hồ Đồ Đồ.
âu Dương có chút bất mãn nói: "Đây chính là chuyện liên quan đến đạo Đồ Đồ tu luyện trong tương lai, các ngươi làm sư huynh không thể để ý một chút?"
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn ra vẻ không quan trọng của đối phương.
Mặc kệ sau này Hồ Đồ Đồ sẽ tu luyện thành cái dạng gì, dù sao có mấy người bọn họ ở đây, thế giới này còn không phải tùy tiện cho nàng dời sông lấp biển.
Đến ngay cả bản thân Hồ Đồ Đồ cũng một bộ dạng không quan trọng, chỉ cần có thể không bị lão bà kia nhìn chằm chằm lúc luyện cầm, mình đi nơi nào cũng không sao cả.
Hơn nữa còn có đại sư huynh mà Đồ Đồ thích nhất đi theo, cứ coi như là ra ngoài du lịch!
Nhưng ngại uy nghiêm của âu Dương đại sư huynh, Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, một ngón tay chỉ về phía Lông Bông đang đấm lưng cho Tịnh Tử mà nói: "Nếu liên quan đến tu hành của tiểu sư muội, vậy mang Lông Bông theo đi!"
Bạch Phi Vũ suy nghĩ một chút rồi chỉ vào chim xanh của mình nói: "Nếu tam sư huynh nói như vậy, vậy chim xanh của ta cũng đi theo đi?"
Ánh mắt Hồ Đồ Đồ sáng ngời vỗ tay nói: "Được, được! Đồ Đồ muốn dẫn Soái Ca đi cùng!
Mặt âu Dương đã đen xì, lão tử là đi Bồng Lai tiên sơn để đoạt đạo bảo trấn tiên của người ta, không phải đi làm nhân viên chăn nuôi động vật!
Mang theo một con chó, một con chim, một con khỉ, một con hồ ly, người khác còn tưởng rằng Tiểu Sơn phong của ta đang mở đoàn xiếc thú!
Chỉ là nhìn thấy hai người họ thật sự có chuyện muốn làm nên âu Dương cũng không miễn cưỡng.
Bản thân đã là cường giả Trúc Cơ thiên tài, quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" của mình cũng đã thăng cấp thành "Bách khoa toàn thư thuật pháp Ngũ Hành sơ cấp”.
Thiên hạ to lớn, đi đâu cũng được!
Nghĩ tới đây, lòng tự tin của âu Dương lại bùng nổ, buộc Tịnh Tử ở bên hông, sau đó dắt Hồ Đồ Đồ đi về phía đại trận hộ sơn.
Dưới tình huống đệ tử đại trận hộ sơn đau khổ cầu xin, thậm chí còn lấy cái chết để ngăn trở.
âu Dương vẫn cứ là thuận tay bẻ mấy khối linh thạch cực phẩm, sau đó dẫn theo Hồ Đồ Đồ truyền tống tới Bồng Lai tiên sơn.
Một đạo ánh sáng vàng hiện lên, hai người lập tức biến mất trong đại trận hộ sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận