Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 703: Trên Thanh Vân Tông

Trên thế giới này, Huyền Môn chính tông là Thanh Vân. Có thể tìm thấy tất cả phương pháp tu luyện trên thế giới ở Thanh Vân Tông.
Chín tông môn lớn xây dựng phân tông trên Thanh Vân Tông nên ở đây hội tụ tất cả phương pháp tu luyện của chín thánh địa, vì thế nó đã không thẹn với tên tuổi tông môn mạnh nhất thế giới.
Thế giới này đã lưu truyền câu nói: Nếu cuộc đời này tu sĩ không đi Thanh Vân thì uổng công làm tu sĩ.
Nó là phúc địa tu luyện đỉnh cấp, hội tụ tất cả phương pháp tu hành của thế giới. Đặc biệt còn có truyền thuyết ba vị Thánh đã từng tu luyện ở đây. Tất cả những điều này còn không phải là tông môn mạnh nhất thì không ai chịu nổi.
Trên con đường ra vào của Thanh Vân Tông luôn chật ních người ra vào cầu đạo, rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay, Thanh Vân Tông đóng cửa từ chối tiếp khách. Tất cả tu sĩ của Thanh Vân Tông được truyền lệnh: “Hôm nay không được đi ra ngoài.”
Không đợi tất cả mọi người suy đoán hôm nay Thanh Vân Tông sẽ có chuyện gì xảy ra thì trên trời có vô số Huyền Hoàng chi khí rơi xuống, xuất hiện hiện tượng lạ, hoa bay khắp nơi khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây là hiện tượng lạ của trời đất sao?
Thánh Nhân xuất hiện, mới có hiện tượng lạ xuất hiện!
Nói cách khác, hôm nay có Thánh Nhân đến thăm Thanh Vân Tông!
Không hổ là tông môn có ba vị Thánh tuyệt thế.
Lại còn liên hệ thân mật với Thánh Nhân như thế.
Trên Thanh Vân Tông, tất cả mọi người đợi trong phòng của mình, dù không được nhìn thấy chân dung của Thánh Nhân, nhưng vẫn có vinh hạnh.
Nơi Thánh Nhân đến, đạo lí của thế giới xuất hiện, pháp tắc đạo vận mở rộng, đối với tu sĩ bình thường thì đây là cơ duyên to lớn.
Đóng cửa không ra, tự nhiên là chưởng giáo Thanh Vân Tông để chúng ta không bỏ sót cơ duyên lần này.
Nghĩ tới đây, tất cả tu sĩ của Thanh Vân Tông đều nắm chặt thời gian ngồi xuống quan sát, đạt được cơ duyên quý giá lần này.
Những pháp thuật tối nghĩa khó hiểu lúc trước cùng với giam cầm trong cảnh giới đều buông lỏng vào hôm nay, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo, đắm chìm trong biển đạo.
Trần Trường Sinh mặc áo bào tím, ôm Ðát Kỷ đi tới Tiểu Sơn Phong, đặt nàng đang hôn mê vào căn phòng của nàng lúc trước.
Trần Trường Sinh ngồi trong sân, nhìn sân bừa bộn, dù hơi rách nát, nhưng cảnh mấy người cùng nhau tu đạo ở Tiểu Sơn Phong giống như còn tại hôm qua.
Nếu phòng không có người ở lại sẽ rách nát rất nhanh. Đây là bởi vì phòng ở không có hơi thở của con người chăm sóc đã mất đi tác dụng của nó sẽ nhanh chóng trở nên loang lổ.
Trần Trường Sinh ngồi trong sân, nằm trên ghế nằm cũ kĩ, ngửa mặt nhìn gốc cổ thụ cành lá rậm rạp.
Về tới đây, Trần Trường Sinh cảm thấy bình tĩnh mà trước nay chưa từng có, hắn giống như được ấm áp bao phủ, cảm thấy ở đây mới là cội nguồn của mình.
Kiếp trước trên Tiểu Sơn Phong chỉ có một mình hắn tu hành, tại Tiểu Sơn Phong phía tu đạo, giãy dụa trong tận thế. Nhưng ở kiếp này, Tiểu Sơn Phong lại rất náo nhiệt. Ở đây có Đại sư huynh thiên tư trác tuyệt, Tam sư đệ phong thái như tiên, còn có tiểu sư muội đáng yêu.
Tất cả duyên tu đạo của hắn đều bắt đầu từ nơi này, nơi này cũng là nơi khiến tâm linh của hắn có thể yên ổn. Dù bây giờ đã là Chí Thánh, nhưng về tới đây mới khiến tâm trạng hắn bình tĩnh.
"Thánh Nhân đột nhiên đến thăm, Thanh Vân Tông không có từ xa tiếp đón, còn xin Thánh Nhân đừng trách!" Lời xin lỗi khách khí vang lên, phá vỡ yên tĩnh trong sân.
Trần Trường Sinh nằm trên ghế nằm cũng không đứng dậy, mở mắt nhìn thấy một cái đầu trọc lóe ánh sáng dưới ánh mặt trời.
"Ta đột ngột đến thăm, chưởng giáo đừng trách!" Trần Trường Sinh nói.
Người tới là Triệu Tiền Tôn mặc đạo bào màu vàng đen, sắc mặt trách trời thương dân, không còn gian xảo giống năm đó, ngược lại giống như cao tăng đắc đạo.
Triệu Tiền Tôn tự mình ngồi trước bàn đá trong sân, phất trần trong tay khẽ nhúc nhích, hai chén trà thơm xuất hiện trên bàn.
Triệu Tiền Tôn cảm thán: "Cái sân này đã thành một trong những cấm địa của Thanh Vân Tông, trừ bỏ chưởng giáo đích thân đến, bất cứ ai cũng không được bước vào, là tại hạ bỏ bê quản lý, mới có vẻ hơi rách nát!"
"Cảnh còn người mất, còn có thể bảo tồn tới bây giờ, chưởng giáo đã có lòng!" Trần Trường Sinh trả lời.
Cuộc trò chuyện giữa hai người nhạt nhẽo giống như hai ly trà thơm trên bàn đá.
Một vị là Thánh Nhân, một vị là chưởng giáo của tông môn mạnh nhất thế giới. Không cần nói nhiều bởi vì có rất ít chuyện trên trên thế giới này có thể giấu diếm được bọn họ.
"Chuyện Phật pháp truyền về phía tây đã chọn được người chưa?" Trần Trường Sinh dẫn đầu đánh vỡ im lặng.
"Đã có người được chọn nhưng..." Triệu Tiền Tôn trả lời, hắn vừa nói một nửa thì Thanh Vân Tông lại xảy ra một trận đất rung núi chuyển.
Trên Tiểu Sơn Phong cách xa như thế mà vẫn có cảm nhận được chấn động rất nhỏ.
"??? Có người đánh lên Thanh Vân Tông rồi sao? Ngươi làm chưởng giáo làm kiểu gì vậy?" Trần Trường Sinh kinh ngạc ngồi thẳng người hỏi.
Triệu Tiền Tôn cười khổ trả lời: "Thánh Nhân đừng trách, là đệ tử thân truyền của ta đang tu hành..."
Hắn còn còn chưa nói hết thì lại là một trận đất rung núi chuyển giống như có người hung hăng nện một quyền lên Tiểu Sơn Phong.
Một quyền này cũng giống như đánh vào miệng Triệu Tiền Tôn nên hắn bất đắc dĩ.
Triệu Tiền Tôn đã từng không kiêng kị gì cả, làm việc theo sở thích, không có lợi thì không dậy sớm, lúc này lại bởi vì đệ tử không tuân quy củ mà cảm thấy buồn rầu.
Trần Trường Sinh tò mò hỏi: "Ngươi đừng nói với ta, người gây nên động tĩnh này là người ứng kiếp nhé?”
Sắc mặt Triệu Tiền Tôn cũng rất đặc sắc, vội vàng nói: "Dù Tam Táng có hơi mạnh mẹ nhưng Phật pháp cũng…”
Ầm!
Nơi xa có một tòa núi lớn hét lên rồi ngã gục, ánh sáng Phật chiếu khắp nơi, tiếng như rồng voi kêu vang lên vang lên, một giọng nói cởi mở phóng khoáng vang lên: "Ha ha ha, Phật gia ta xong rồi!"
Một Thánh một chưởng giáo đối mặt không nói gì, trong không khí im lặng lại có chút xấu hổ.
"Kẻ này là Kim Thiền chuyển thế?" Trần Trường Sinh kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy! Nhưng lại giống như xảy ra chút sai lầm, dù kẻ này có Phật pháp cao thâm, nhưng tính tình cũng rất dữ dằn. Dù đã khuyên bảo nhiều nhưng cũng vô dụng." Triệu Tiền Tôn cười khổ đáp.
Lần này chuyện Phật pháp truyền về phía tây là lượng kiếp mà ba vị Thánh chuẩn bị đã lâu, nó rất quan trọng, không thể có chút sơ xuất nào.
Bọn họ cần một người có Phật pháp cực kỳ cao thâm, tiến về phương tây phổ độ Phật pháp. Trong nhóm người có tâm viên của hắn bảo hộ, bù đắp tám trăm bàng môn của thế giới. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, hình như không cần tâm viên bảo hộ, kẻ này cũng có thể thuận lợi phổ độ Phật pháp.
Chuyện khiến Trần Trường Sinh bận tâm là sau khi tâm viên của hắn trùng sinh, đừng nói hộ đạo, có bị cao tăng đấm quyền chết hay không cũng là vấn đề.
Vì sao dòng thời gian sẽ xuất hiện sai lầm lớn như thế? Chẳng lẽ Kim Thiền chuyển thế không phải là một tăng nhân cổ hủ tay trói gà không chặt sao?
Trần Trường Sinh nhắm mắt, chỉ một thoáng thần du nhìn dòng sông thời gian.
Khi thấy dòng thời gian tuyến của người này, Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc.
Kim Thiền chuyển thế không biết khi nào đã biến thành tiền nhiệm Ma Tôn?
Lúc trước, tiền nhiệm Ma Tôn lấy sức một mình mở lại thế giới, hội tụ lực lượng của mười hai Ma Thần, tách ra thế giới bị ép chồng chất lên.
Kế hoạch lớn như thế, lực lượng mênh mông như vậy đã từng khiến hắn rất bội phục.
Vốn nghĩ Ma Tôn sẽ cùng đại tu sĩ đời trước hồn về Cửu U.
Nhưng cũng bởi vì bản thân biến số đã thành người ứng kiếp của kiếp nạn lần này?
Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày suy nghĩ, sau đó giãn lông mày ra.
Hắn mở ra đất trời này, bản thân đã có nhân quả lớn, chúng sinh của thế giới này mắc nợ Ma Tôn một ân lớn.
Thiên Đạo công bằng, tu sĩ có nhân quả lớn như thế thì sao Thiên Đạo có thể dễ dàng để người này hồn về Cửu U.
Thiên Đạo tự nhiên muốn trả ơn cho người này.
Mà phương tây nương tựa Vu tộc, tiền nhiệm Ma Tôn chuyển thế tiến về phương tây truyền giáo, ngược lại là người rất thích hợp.
Tất cả những chuyện này giống như đã được quyết định từ nơi sâu xa.
Chỉ là tâm viên vốn bảo hộ cao tăng tiến về phương tây, nói không chừng ai bảo vệ ai còn chưa biết.
Trần Trường Sinh mở mắt, cười khổ, cũng không khỏi đến cảm thán, ý trời không thể trái.
"Được rồi, đây cũng là nhân quả ta trả lại cho tiền nhiệm Ma Tôn, từ nơi sâu xa tự có quyết định!" Trần Trường Sinh nhớ tới trước khi mình thành đạo, tiền nhiệm Ma Tôn đã giúp hắn.
Nếu không có tiền nhiệm Ma Tôn giúp, mình thu thập lực lượng mười hai Ma Thần sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Dù nắm lỗ mũi, mình cũng phải trả nhân quả này.
Mà Trần Trường Sinh không biết Trọng Minh làm tiền nhiệm Ma Tôn còn có thân phận khác. Đó là hắn đã từng là Đại sư huynh Trọng Minh trong Thanh Vân thất tử đời trước, luôn phản đối ba vị sư đệ bù đắp Phật pháp, sáng lập Đại Linh Sơn Tự. Đời này, hắn lại gánh vác trách nhiệm sáng lập Phật môn mà ba vị trong Thanh Vân thất tử đời trước phí hết tâm huyết.
Phương pháp này tuyệt vời không thể tả, cũng có thể nói là nhân quả. Chỉ có thể nói tất cả quáctrùng hợp, lại thuận theo tự nhiên.
Trần Trường Sinh đứng chắp tay, nhẹ giọng nói: "Sư muội ta ở chỗ này tĩnh tâm một đoạn thời gian, nhờ chưởng giáo quan tâm nhiều hơn chiếu cố!"
"Quốc chủ Yêu tộc tĩnh dưỡng, Thanh Vân Tông tự nhiên không dám thất lễ!" Triệu Tiền Tôn gật đầu, đáp ứng việc này.
Trần Trường Sinh nhìn Triệu Tiền Tôn có dáng vẻ danh môn đại phái trước mắt, nhớ lại lúc mới gặp Triệu Tiền Tôn thì cặp mắt kia rất gian xảo nên hắn cảm khái.
Thời gian chẳng những có thể để cho người ta quên một ít chuyện, càng có thể khiến người ta thay đổi thành hoàn toàn diện mạo khác biệt. Dù là Thánh Nhân cũng như thế.
Chợt có gió nổi lên làm một đóa Tam Sắc Liên Hoa xuất hiện trong vạc ở trong sân.
Trong lòng Trần Trường Sinh có cảm giác, hắn đi tới nhìn Tam Sắc Liên Hoa, trong lòng khẽ nhúc nhích, hắn đã biết lai lịch của nó.
"Duyên tới duyên đi, khai thiên Thanh Liên Lý Thái Bạch còn thiếu nhân quả như vậy?” Trần Trường Sinh kinh ngạc, vừa định đưa tay hái hoa sen.
Chúng đã từng là kiếm chém tiên, kiếm linh, vỏ kiếm, kiếm tuệ, bây giờ hợp làm một thể lần nữa tạo thành Tam Sắc Liên Hoa.
Sinh ra sinh linh, tất nhiên có liên quan rất lớn.
Khi nào trên Tiểu Sơn Phong có một đóa Tam Sắc Liên Hoa có lai lịch lớn như vậy?
Khi Trần Trường Sinh biết được lai lịch của Tam Sắc Liên Hoa thì chuẩn bị muốn trồng nó rồi chăm sóc bên cạnh mình nhưng một thanh thước ngọc trắng lại cản tay hắn lại.
“Nếu sư huynh cảm thấy không thú vị thì chi bằng sớm ngày về dòng sông thời gian!" Giọng Bạch Phi Vũ đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Trần Trường Sinh thu hồi tay, sắc mặt khó coi nhìn Bạch Phi Vũ. Bạch Phi Vũ cầm thước ngọc, mặc trang phục Thần Chủ cũng lạnh lùng nhìn Trần Trường Sinh. Trên người hai người đột nhiên dâng lên sức ép thuộc về Thánh Nhân khiến Triệu Tiền Tôn đứng bên cạnh âm thầm kêu khổ, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Tranh đấu giữa Thánh Nhân cũng không phải tu sĩ bình thường có thể quan sát, nếu không cẩn thận thì ở đây sẽ bị đồng hóa vào Hỗn Độn. Nếu bây giờ không đi thì đang chờ chết.
Sau khi Triệu Tiền Tôn bỏ chạy, Trần Trường Sinh mới chậm rãi nói: "Chuyện gì sư đệ cũng muốn quản, cũng không sợ đưa tay quá dài, sẽ đứt mất tay chân của mình sao?"
Bạch Phi Vũ cười lạnh nói: "Sư huynh không cần biết quá nhiều, hôm nay, ta muốn bảo vệ đóa Tam Sắc Liên Hoa này. Nếu sư huynh vẫn không buông tha thì có thể đi Hỗn Độn đánh một trận!"
Trần Trường Sinh nghe Bạch Phi Vũ nói thì đen mặt. Thế giới cũng thay đổi theo tâm trạng của Thánh Nhân, bắt đầu kéo mây đen dày đặc, gió lạnh nổi lên.
Tên Bạch Phi Vũ này dù từ nhỏ không hợp với hắn nhưng cũng chưa hề chống đối hắn. Ngay cả sau khi thành Thánh, mặc dù có đạo thống ma sát, nhưng giữa hai người vẫn tuân thủ nghiêm ngặt tình nghĩa sư huynh đệ. Nhưng hôm nay, Bạch Phi Vũ lại vì một đóa Tam Sắc Liên Hoa gánh vác kiếp trước của Kiếm Tiên mà muốn đánh một trận với hắn.
Trần Trường Sinh là sư huynh làm sao có thể chịu đựng sư đệ khiêu khích, ánh mắt hắn lạnh lùng, ảo ảnh mười hai Ma Thần xuất hiện sau lưng. Mà Bạch Phi Vũ cũng không yếu thế chút nào, sau lưng xuất hiện ánh sáng thần thánh sáng chói, ảo ảnh trăm vạn thần xuất hiện.
Thánh Nhân giận dữ, trời đất biến sắc, vạn vật tàn lụi. Vô số sinh linh đều có thể cảm nhận được cơn giận của hai vị Thánh Nhân, nhao nhao tỉnh táo lại từ trong ngộ đạo, sợ hãi nhìn về phía Tiểu Sơn Phong.
Khi hai người giằng co không xong thì đóa Tam Sắc Liên Hoa trong vạc đột nhiên biến mất trước mặt hai vị Thánh. Hai người họ giật mình, lập tức biết là ai ra tay.
"Đóa Tam Sắc Liên Hoa nảy có quan hệ sâu xa với nó, nó sẽ cùng ta lánh đời, không xuất hiện mới thích hợp nhất!" Giọng Lãnh Thanh Tùng vang lên, hóa giải hai người đang đối chọi gay gắt.
Trần Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo quay người bước vào dòng sông thời gian, biến mất tại chỗ.
Mà Bạch Phi Vũ đen mặt, nhìn bầu trời, xé mở không gian trước mặt, đi vào Hỗn Độn.
Hắn là Lý Thái Bạch chuyển thế, bây giờ Tam Sắc Liên Hoa có nhân quả lớn với hắn nên hắn sẽ không để nó biến thành một vật bị phá hư.
Trước Thái Hư Cung, Bạch Phi Vũ cầm Lượng Thiên Xích, đối cung điện bình tĩnh nói: "Bạch Phi Vũ xin gặp Đại sư huynh!"
Hắn dứt lời nhưng cửa vẫn đóng chặt không mở ra.
Bạch Phi Vũ kiên nhẫn tiếp tục thỉnh cầu, giống như không nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng, thề không bỏ qua. Khi nói liên tục ba lần thì cửa cung điện cũng từ từ mở ra, Bạch Phi Vũ bước vào trong đó.
Mà Trần Trường Sinh đang ở trong dòng sông thời gian đột nhiên ngẩng đầu, cười lạnh, rồi lập tức khôi phục như thường. Hắn chèo thuyền đi, giống như chưa từng biết chuyện xảy ra trong Hỗn Độn vậy.
Ba vị Thánh là đồng môn, cuối cùng bởi vì đạo riêng của mình mà xuất hiện khe hở không thể bù đắp.
Đều là thiên chi kiêu tử, làm sao có thể tình nguyện làm người đứng sau?
Giữa ba người không có thủ đoạn cân bằng thì bắt đầu mất cân bằng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận