Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 239: Lôi kiếp gào thét

“Đồ Đồ sắp Nguyên Anh rồi sao?" âu Dương thất thanh.
Trần Trường Sinh lại bày vẻ đương nhiên: "Kỳ thật Đồ Đồ đã sớm có thể hóa anh, chỉ là nàng là quá lười biếng."
"Sao có thể như vậy, Đồ Đồ có tu luyện lần nào đâu!" âu Dương vẫn có chút không tin, với tính cách của tiểu hồ ly kia, đái dầm cũng để mình và Trường Sinh giặt chăn cho.
Đột nhiên có một ngày, nàng nói sắp trở thành Nguyên Anh khi chỉ mới năm tuổi.
Tu sĩ Nguyên Anh năm tuổi còn đang đái dầm?
Biểu cảm trên mặt âu Dương rất đặc sắc, không biết có phải do hắn vừa nhớ ra mình vừa mới lên Trúc Cơ hay không.
Nhìn âu Dương có chút hoài nghi nhân sinh, Trần Trường Sinh mở miệng trấn an: "Đại sư huynh, Đồ Đồ ngày nào cũng ăn ba bữa Tam Nhãn Hoa linh kê nấu kèm linh thảo, còn tắm thuốc, coi như là một..."
Trần Trường Sinh nhất thời nghẹn lời, hắn đột nhiên nhớ là đại sư huynh nhà mình cũng ăn không ít, bây giờ còn Trúc Cơ, có biện bạch kiểu này cũng không được.
Một cái tay lập tức gõ tới trán hắn
“Tiểu tử thúi nhà ngươi vừa rồi có phải muốn nói cho dù là một con chó cũng có thể đột phá không?" âu Dương tức giận mắng.
Trần Trường Sinh sờ sờ trán cười ngây ngô.
“Đồ Đồ chỉ mới biết thổi kèn, nàng có thể vượt qua tam tam thiên kiếp của Nguyên Anh sao?"
Trần Trường Sinh vỗ ngực nói: "Đại sư huynh yên tâm, ta đã tế luyện cái chăn giúp nàng gánh tam tam thiên kiếp lần này."
Mặc dù có lão tam cam đoan, nhưng âu Dương vẫn có chút không yên lòng.
Trần Trường Sinh thăm dò: "Đại sư huynh, có muốn ta mở đại trận hộ sơn của Tiểu Sơn phong không?"
âu Dương đầu đầy hắc tuyến nhìn Trần Trường Sinh: "Cũng không phải Thanh Vân tông diệt môn, ngươi mở đồ chơi kia làm gì?"
Nói xong âu Dương đi ra khỏi phòng bếp, Trần Trường Sinh thành thật đi theo phía sau.
Trong sân, Hồ Đồ Đồ chùm chăn khoe khoang với Bạch Phi Vũ ở trên cây đối diện: "Bạch sư huynh, Đồ Đồ ta hôm nay sẽ độ thiên kiếp!"
Bạch Phi Vũ lấy lại tinh thần, cười nhìn Hồ Đồ đang gói kín trong chăn mà nói: "Sư muội cần vi huynh hỗ trợ sao?"
Hồ Đồ Đồ rất tự tin: "Không cần, Bạch sư huynh, Đồ Đồ ta cũng rất lợi hại đó!"
Bạch Phi Vũ cười khen vài câu làm tiểu hồ ly vui đến mức sắp vểnh đuôi lên trời.
Bạch Phi Vũ hơi quay đầu nhìn thoáng qua mây đen trên trời, nếu thật sự không được thì cho một kiếm thôi, lôi kiếp mà cũng dám ngưng kết trên Tiểu Sơn phong?
Lúc này âu Dương có loại cảm giác lo âu như con gái sắp gả chồng, tuy rằng cảnh giới của mình thấp, nhưng mình đã nuôi ra một tu sĩ Nguyên Anh năm tuổi đó!
“Trường...... Trường Sinh, thật sự không sao chứ?" âu Dương lo đến lắp bắp.
“Không có việc gì, đại sư huynh!" Trần Trường Sinh nhẹ giọng khuyên nhủ.
Trần Trường Sinh nhìn âu Dương đang hoảng hốt, nhớ tới kiếp trước mình có tư chất ngu dốt nên lúc độ lôi kiếp, vị đại sư huynh nhà mình cũng có biểu cảm này.
Đời này bởi vì mình quá thuận lợi nên đại sư huynh cũng ít khi quan tâm tới mình!
Trần Trường Sinh nhìn Hồ Đồ Đồ đứng trong viện, trong lòng thậm chí có một tia hâm mộ.
Ngoài cửa có hai luồng sáng lóe lên, Động Hư Tử và Tô Tiểu Thất liên tục tới.
Mà Mộ Vân Hải cùng Mộ Vân Ca cũng đặc biệt chạy tới.
âu Dương dẫn Trần Trường Sinh cùng Bạch Phi Vũ chào mấy vị trưởng bối.
“Sư thúc sư bá hôm nay sao đột nhiên cùng nhau đến Tiểu Sơn phong của ta?" âu Dương nghi hoặc mở miệng hỏi.
“Sư muội nhà mình sắp đột phá mà ngươi cũng không biết? Ta đương nhiên là đến xem con gái nuôi ta làm sao đột phá được Nguyên Anh, cũng thuận tiện tùy thời có thể ra tay." Tô Tiểu Thất nhìn thoáng qua phương hướng Đồ Đồ, tức giận giáo huấn âu Dương.
“Con gái nuôi? Đồ Đồ nhận Tô Tiểu Thất làm mẹ nuôi lúc nào?" âu Dương ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Thất.
Nhưng Tô Tiểu Thất lại túm lấy lỗ tai Động Hư Tử mà nói: "Nhìn cho kỹ, nếu con gái ta rụng một sợi tóc, mấy ngày nay ngươi cũng không cần ngủ!"
Động Hư Tử bị nhéo lỗ tai, vẻ mặt xấu hổ cười cười với âu Dương, chính mình vô duyên vô cớ đã bị Tô Tiểu Thất bắt tới bảo vệ Đồ Đồ.
Một Lôi Kiếp Hóa Anh cũng cần mình hộ đạo, chẳng khác gì lấy dao mổ trâu giết gà......
Đương nhiên Động Hư Tử không dám mở miệng nói lời này trước mặt Tô Tiểu Thất.
âu Dương nhìn về phía Mộ Vân Ca cố ý từ Bồng Lai tiên sơn chạy tới.
Mộ Vân Ca ho nhẹ một tiếng: "Đứa nhỏ này coi như là nửa cái đồ đệ của ta cùng Mộ Vân Hải, đồ đệ độ lôi kiếp, làm sư phụ tự nhiên phải tới."
Nàng khẳng định sẽ không thừa nhận là nàng sợ Mộ Vân Hải mang bụng lớn trở về Bồng Lai tiên sơn nên sẽ định kỳ len lén tới Thanh Vân tông.
âu Dương cũng không hiểu hóa anh rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm mà cả bốn vị Độ Kiếp đều tới.
Nói vậy Lôi Kiếp Hóa Anh khẳng định hung hiểm dị thường!
Mấy tên nghịch tử kia lên cấp nhẹ nhàng vốn vì họ không phải đèn cạn dầu.
Mà Đồ Đồ chẳng qua chỉ là một nữ đế yêu tộc bình thường của tương lai.
Nói vậy nàng khẳng định sẽ nguy hiểm!
"Tiểu Bạch, Trường Sinh, đợi lát nữa nếu xuất hiện nguy hiểm, hai người các ngươi ra tay cùng ta!"
“?”
“?”
Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ đầy dấu chấm hỏi, một cái tam tam lôi kiếp còn cần ba người đồng thời ra tay?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của âu Dương, Trần Trường Sinh cùng Bạch Phi Vũ lần nữa quay đầu nhìn về phía lôi kiếp trên bầu trời.
Chẳng lẽ tam tam lôi kiếp này còn có thể có biến cố gì?
Mặc dù không biết vì sao, nhưng Trần Trường Sinh và Bạch Phi Vũ liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời có động tác.
Bốn phía Tiểu Sơn phong, mấy trăm vị Trần Trường Sinh cầm kiếm đứng gắt gao nhìn chằm chằm lôi kiếp trên trời.
Mà pháp tắc trong mắt Bạch Phi Vũ vận chuyển, tay phải đặt trên chuôi kiếm.
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn cũng có cảnh giới Độ Kiếp núp trong bóng tối, vốn chuẩn bị tiện tay hộ đạo cho tộc nhân nhà mình.
So với Nhân tộc, khi Yêu tộc phá cảnh sẽ gặp hung hiểm gấp mười lần, nhưng tiểu bối này của nhà mình thân mang huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ.
Lôi Kiếp Hóa Anh có thể phá lớp phòng ngự của nàng hay không cũng là một dấu chấm hỏi lớn.
Nhìn thấy bốn vị Độ Kiếp cùng xuất hiện, còn có ba người Tiểu Sơn phong sẵn sàng đón địch.
Cáo Tây Tạng Hồ Ngôn hiện tại cũng đã bắt đầu lo lắng cho tam tam lôi kiếp còn đang ngưng tụ trên trời.
Tam tam lôi kiếp nổi lên đã lâu trên trời rốt cục thành hình, từng đạo lôi xà đột hiện trong mây đen dày đặc.
Hồ Đồ Đồ phía dưới thỉnh thoảng lớn tiếng thét lên đầy kinh hãi.
Đây mới là phản ứng bình thường của tu sĩ bình thường khi đối mặt với bản lôi kiếp.
Gần đây luôn gặp phải đám quái vật, hôm nay xem như đụng phải người bình thường!
Trước cho ngươi một đạo lôi kiếp ba thành lực thử xem!
Run rẩy đi! Phàm......
Một đạo lôi xà khổng lồ mới nhô đầu ra từ trong mây đen, trong nháy mắt nó cứng đờ tại chỗ.
Trong nháy mắt Lôi Xà thò đầu ra, bảy tám ánh mắt liền tập trung vào nó.
Lôi Kiếp nghi hoặc ngưng tụ ra một Thiên Phạt chi Nhãn để nhìn qua.
Nhất thời nội tâm nó gào thét:
Đậu!
Phía dưới có tới năm Độ Kiếp, còn có ba quái vật kia đều đang nhìn chằm chằm vào mình!
Mẹ nó, độ cái Lôi Kiếp Hóa Anh thôi mà xuất động thế trận kiểu này!
Thật sự là để mắt tam tam lôi kiếp ta quá rồi đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận