Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 343: Đại Đường thành Đại Chu

Bùa hộ mệnh mà mình làm cho tất cả mọi người là để dành cho tình huống của hôm nay, khi chủ nhân của bùa hộ mệnh bị một đòn công kích trí mạng, bùa hộ mệnh sẽ chủ động ngăn cản công kích trí mạng cho chủ nhân một lần, đồng thời truyền đòn công kích đã nhận đến chỗ mình trước tiên.
Một mặt là làm bùa hộ mệnh tăng thêm an toàn cho chủ nhân, một mặt cũng vì để cho mình có thể nhận được tin tức rồi nhanh chóng chạy tới.
Cái này mới làm được bao lâu?
Nhanh như vậy Tiểu Bạch đã dùng tới?
Thật không hổ là tiểu rác rưởi chỉ có 1 điểm vận may, đúng là được thiên đạo chiếu cố ha!
Mà việc khiến âu Dương nghĩ mãi không ra chính là, cường độ công kích truyền tới từ bùa hộ mệnh, vậy mà chỉ có Trúc Cơ!
Từ khi nào mà Tiểu Bạch bị tu sĩ Trúc Cơ đuổi đánh?
âu Dương ngự chó bay trên không, trên khuôn mặt lộ vẻ âm trầm, căn cứ vào tu vi của Tiểu Bạch lại bị tu sĩ Trúc Cơ bức đến tình thế sinh tử?
Chẳng lẽ trên thế giới này còn có người xuyên việt giống mình?
Hoặc là người xuyên việt này còn có hệ thống giống như của mình?
Nghĩ tới đây, chân nguyên trong cơ thể âu Dương lại không nhịn được mà xao động, không hề giữ lại mà truyền vào trong thân thể Tịnh Tử dưới chân.
Tịnh Tử bị âu Dương giẫm ở dưới chân, mặt chó tràn đầy vẻ tươi cười biến thái, từ trong miệng chó đột nhiên phun ra một chùm ánh sáng rất lớn, tốc độ trực tiếp tăng nhanh hơn một bậc!
Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh phía sau âu Dương liếc mắt nhìn nhau, đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy đại sư huynh (huynh trưởng) thất thố như thế, xem ra Tiểu Bạch thực sự đang gặp khó khăn liên quan đến sinh tử!
Nghĩ tới đây, hai người cũng không giữ lại nữa, đồng thời tăng tốc theo sát âu Dương bay về phương xa.
Ba người hóa thành ba đạo lưu quang bay về phía xa xa, kéo ra ba cái đuôi mây thật dài ở trên bầu trời.
Mặc dù không biết rốt cuộc Tiểu Bạch đang ở nơi nào, nhưng nơi đến lần này nhất định rất xa, thực lực ba người đã sớm khác ngày xưa, nhưng cấp tốc đi đường không kể ngày đêm mà vẫn có cảm giác rất xa.
Khi đi tới cảnh nội Đường quốc, âu Dương còn không nhịn được nhìn xuống nhân gian nơi này, nhưng điều khiến âu Dương cảm thấy kinh ngạc chính là mùi máu dữ tợn trên bầu trời nhân gian này, không khí sát phạt chiếm cứ không tiêu tan, giống như thực chất, cho dù là âu Dương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đại sư huynh, hiện tại nhân gian nơi này đang gặp thảm họa quân sự! Cho nên mới có thể hình thành sát khí như thế, có lẽ là Hoàng thất nơi này lục đục nội bộ, cho nên đang tiến hành thay đổi triều đình!” Trần Trường Sinh thấy âu Dương tò mò, hắn giải thích.
“Lục đục nội bộ? Lão Nhị, có thời gian có muốn trở về xem hay không, ngộ nhỡ phần mộ tổ tiên bị người ta bới lên thì làm sao bây giờ?” âu Dương quay đầu nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng mà hỏi.
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy vậy, lập tức lắc đầu, mặc dù mình là Hoàng tôn của Đường quốc, nhưng mình lại chưa từng có một ngày hưởng thụ được đãi ngộ vốn có của Hoàng tộc, thậm chí còn bởi vì mình là Hoàng tộc, ngược lại còn gặp phải họa sát thân.
Hiện giờ khói lửa nổi lên xung quanh Đường quốc thì có liên quan gì đến mình là tu sĩ?
Lãnh Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng: “Không cần!”
âu Dương cũng chỉ là mở miệng đùa giỡn tiểu lão đệ nhà mình, Đường quốc chỉ là chấp niệm phàm trần của âu Dương và Lãnh Thanh Tùng, nó đã không có quan hệ gì với hai người bọn họ từ lâu, vì vậy họ cũng lười dừng lại thêm ở chỗ này, họ xoay người bay về phía xa xa.
Mà ở cảnh nội Đường quốc, tiếng kêu giết, tiếng gào thét vang vọng trời đất, vô số binh sĩ chém giết ở trên chiến trường, lại có vô số thi thể chết ở trên chiến trường, tùy ý bị vứt bỏ ở vùng hoang dã.
Dưới đô thành Đường quốc, một lá cờ thật lớn tung bay đón gió, chữ Chu thật to thêu trên lá cờ, vô số binh lính vây quanh lá cờ này, phát động cuộc tiến công về phía đô thành Đường quốc một lần lại một lần.
Hai bên đã tiến hành tranh đoạt ở trên tường thành nhiều lần, hai phe đều có thắng bại, trên tường thành luôn đổi chủ qua lại!
Thẳng đến cuối cùng, một tiếng lại một tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, cờ rồng Đường quốc màu vàng kim trên tường thành bị đẩy ngã và tiêu hủy, còn cờ rồng chữ Chu màu đen huyền được cắm vững vàng ở trên tường thành.
Một người trẻ tuổi mặc miện phục màu đen, đeo kiếm đứng đó, trong hai mắt tràn đầy sự kích động và vẻ ngạo nghễ, đứng ở trên tường thành nhìn về phía Hoàng cung chỉ còn sót lại sự kháng cự ở phía xa, thì thào lẩm bẩm: “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương! (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.)”
“Bệ hạ chính là Chân Long giáng thế, thuộc về thiên mệnh! Từ nay về sau, Đường quốc sẽ chỉ tồn tại ở trong lịch sử, riêng chỉ có Đại Chu ta vĩnh viễn không ngã!” Một người trẻ tuổi mặc trang phục sĩ tử đứng phía sau người trẻ tuổi kia thản nhiên nói.
Nếu có tu sĩ am hiểu vọng khí ở đây, nhất định có thể nhìn ra, người trẻ tuổi mặc miện phục màu đen, quần áo hoa lệ trên người cũng không có nửa phần khí thế của người Hoàng tộc.
Ngược lại người trẻ tuổi mặc trang phục sĩ tử ở phía sau lại được hơi thở long phượng quấn quanh toàn thân, số mệnh Nhân tộc quấn thân!
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau, người trẻ tuổi mặc miện phục lộ rõ cả người cứng đờ, bàn tay ấn trên chuôi kiếm chợt nắm chặt lấy, lập tức cười khổ một tiếng khẽ cúi đầu nói với người trẻ tuổi mặc trang phục sĩ tử sau lưng: “Thiếu thành chủ, hiện giờ chuyện lớn đã thành, không bằng ta tặng ngôi vị hoàng đế này cho ngươi?”
Tướng mạo của người trẻ tuổi chính là tiểu tùy tùng thời niên thiếu, Vương Tiểu Minh, mà âu Dương gặp được vào năm hắn dẫn theo Hồ Đồ Đồ và Lãnh Thanh Tùng đi tới Đường quốc!
Còn người trẻ tuổi mặc trang phục sĩ tử lại chính là Thiếu thành chủ của Phong Diệp thành, Tạ Tân Tri!
Tạ Tân Tri lắc đầu, nhìn về phía cờ rồng chữ Chu trên tường thành, nhẹ giọng nói ra: “Một năm trước, Tạ Tân Tri đã bệnh nặng mà chết, bây giờ ta chỉ là một vị văn nhân nhàn hạ phụ tá cho bệ hạ mà thôi!”
Vương Tiểu Minh gãi đầu, nhìn Tạ Tân Tri trước mắt, mặc dù không biết vì sao một năm trước Thiếu thành chủ giả chết, nhưng hiện giờ chuyện lớn đã thành, bản thân vốn xuất thân từ trẻ mồ côi lại bị đẩy lên địa vị chí cao vô thượng này!
Sự bối rối từ lúc bắt đầu cho tới sự ngạo nghễ bây giờ, thậm chí hắn còn có chút chờ đợi tất cả những điều này đều là sự thật.
Vương Tiểu Minh đã nếm qua tư vị quyền lợi của vua, đương nhiên trong nội tâm hắn sẽ sinh ra một ý nghĩ khác.
Nhưng tất cả đều bị Tạ Tân Tri nhìn ở trong mắt, trong lòng khinh thường, nói thêm nửa câu với tên ngu xuẩn còn đang ham mê quyền lợi thế tục trước mắt này.
Nhưng trước mắt quả thực vẫn còn một màn kịch cần làm tiếp.
Tạ Tân Tri quay đầu nhìn về phía Hoàng thành, thấp giọng: “Bệ hạ, ta phải đi, thỉnh bệ hạ cho đao phủ giấu ở trên tường thành động thủ!”
Vẻ mặt Vương Tiểu Minh cứng đờ, ngượng ngùng: “Thiếu thành chủ đây là ý gì?”
“Ngươi đã muốn vị trí này như vậy, tặng cho ngươi cũng không sao, chí hướng của ta không ở đây, nhưng nếu ta không chết, vị trí của ngươi sẽ một ngày không ổn định, cho nên ta phải chết! Bệ hạ có thể hiểu được chứ?” Tạ Tân Tri nhìn Vương Tiểu Minh trước mắt.
Vương Tiểu Minh bị người ta vạch trần tâm tư, mặt đỏ bừng, lập tức đặt tay lên chuôi kiếm lớn tiếng: “Trẫm! Thụ mệnh vu thiên! Ký thọ vĩnh xương!”
“Ký thọ vĩnh xương? Ha ha, không làm tu sĩ cuối cùng không tính là vĩnh xương! Nếu không cho dù người ngồi vào vị trí đứng đầu thiên hạ, thì như thế nào? Còn không phải là quân cờ bị tùy ý vân vê trong tay tu sĩ sao?” Tạ Tân Tri nhìn Vương Tiểu Minh đã khàn cả giọng ở trước mắt rồi bình thản nói.
Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán, quyền lợi thật sự sẽ làm thay đổi một con người, Vương Tiểu Minh vốn thật thà chất phác chỉ tiếp xúc quyền lợi hai năm mà cũng đã lột xác thành mức độ như vậy!
Tạ Tân Tri nhìn về phía Vương Tiểu Minh, ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt Vương Tiểu Minh không kịp phản ứng, rút bội kiếm của Vương Tiểu Minh ra, trực tiếp chém đầu chính mình!
Vương Tiểu Minh không dám tin nhìn Tạ Tân Tri ngã trong vũng máu trước mắt, thậm chí còn không rõ vị Thiếu thành chủ mình từng sùng bái này rốt cuộc đang làm gì!
Ngay từ đầu mưu đồ phản Đường, nửa đường lại giả chết chắp tay nhường lại đất nước tốt đẹp, cuối cùng còn tự vẫn ở trước mặt mình.
Một loạt thao tác này khiến Vương Tiểu Minh hoàn toàn xem không hiểu rốt cuộc hắn đang làm gì.
Mà ở trong một trang viên, Lăng Phong nhìn Tạ Tân Tri đang nhắm mắt ở trước mắt đột nhiên mở to mắt, trên mặt treo lên ý cười: “Xem chuyện ở nhân gian đã xong! Chúng ta có thể bắt đầu rồi phải không?”
Tạ Tân Tri nhìn Lăng Phong trước mắt, yên lặng gật đầu, trong mắt lại hiện lên một phong thái không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận