Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 185: Lăng Phong và Trần Trường Sinh

Khi âu Dương cùng với những người khác từ Kiếm tông trở về là Lăng Phong và Trần Trường Sinh đã cưỡi hạc xuống núi và bay đi về phía Đường quốc rồi.
Trong mấy ngày bay đi này, từ những cuộc trò chuyện giữa hai người với nhau, Trần Trường Sinh có cảm giác rất hợp ý với Lăng Phong đã chém đi tâm ma trước mặt đây.
Tuy rằng ý nghĩ của Lăng Phong hết sức cực đoan, nhưng không thể không nói là rất hợp khẩu vị của Trần Trường Sinh
Cái gì mà chuyện trong thiên hạ thì người trong thiên hạ cùng nhau cố gắng!
Cái gì mà tu sĩ phải mang tấm lòng “một người vì mọi người, đã cố thì phải đến cùng” để cầu đạo!
Cái gì mà thiên đạo công bằng, đại đạo không vụ lợi, tu sĩ phải xem thiên hạ là chính mình!
Loại lời nói đường hoàng này không ngừng tuôn ra từ miệng của Lăng Phong làm cho Trần Trường Sinh nghe mà cảm xúc dâng trào.
Đúng vậy, đúng vậy, phải có một tên ngu ngốc như vậy đi ở phía trước nhất, như vậy mới có thể gìn giữ thiên hạ yên ổn được.
Trần Trường Sinh ta lòng tham nhỏ, chỉ muốn bảo vệ tất cả mọi người trên Tiểu Sơn phong, cho nên loại ngu ngốc này càng nhiều càng tốt.
Trong lòng của Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, hắn nhìn Lăng Phong miệng lưỡi lưu loát nói chuyện ở trước mặt mà càng thêm vừa mắt.
Loại người này nên bị đẩy lên trước đài để thu hút sự chú ý của mọi người và sau đó trở thành tiêu điểm của thế giới này!
Còn mình chỉ việc trốn trong góc và bảo vệ tốt những thứ mình muốn bảo vệ là được.
Lăng Phong lại làm một lần tẩy não đối với Trần Trường Sinh. Hắn nói chuyện đến miệng khô lưỡi đắng, nhưng để cho Lăng Phong cảm thấy khó hiểu chính là, mặc dù sự tán thành trong ánh mắt của Trần Trường Sinh càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng trong đó lại không có loại cuồng nhiệt đến mức tự nguyện sẵn sàng liều mạng trở thành tay sai của mình!
Chính mình hao hết miệng lưỡi là hy vọng có thể lôi kéo Trần Trường Sinh trở thành tín đồ của mình, nhưng vẻ mặt của Trần Trường Sinh lại thể hiện vẻ sư huynh nói không sai, ta xem trọng ngươi, mau đi làm đi.
Mặc dù Trần Trường Sinh đã hạ thấp cảnh giác đối với mình, nhưng chính mình vẫn không đạt được thứ mình thực sự muốn.
Hắn luôn có cảm giác giống như là nước đổ đầu vịt vậy, điều này để cho Lăng Phong cảm giác có chút buồn bực.
Hai người cưỡi hạc bay thẳng về phía Đường quốc. Càng đến gần Đường quốc, bọn họ càng cảm nhận được bầu trời của Đường quốc đang bao phủ một bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Ở trên không trung, thứ mà hai người nhìn thấy chính là cảnh tượng nhốn nháo hoảng loạn và khói lửa chiến tranh nổi lên ở khắp nơi.
“Thế giới người phàm đang trải qua một cuộc thay đổi triều đại sao?”
Trần Trường Sinh cau mày nói khi nhìn thấy ở phía dưới đang xảy ra chiến loạn vì tranh giành thành trì.
Lăng Phong thản nhiên nói:
"Triều đại của thế giới người phàm thay đổi không liên quan gì đến tu sĩ chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm được vị trí của tâm ma là được."
Dù sao đối với tu sĩ mà nói, chỗ như thế giới người phàm là nơi có thể không đến thì không nên đến.
Trần Trường Sinh yên lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
"Chỉ sợ trận tranh chấp này nếu như là do tâm ma của Lăng sư huynh sắp đặt thì rắc rối lớn!"
Nếu như là do tâm ma của Lăng Phong gây ra, như vậy sẽ làm cho cho nhân quả của thế giới người phàm toàn bộ tính ở trên người của Lăng Phong, đối với tu sĩ mà nói, nghiệp lực cỡ này là hết sức nặng nề.
Nghiệp lực sẽ che đậy sự cảm ngộ của tu sĩ đối với đạo, dẫn đến từ đó về sau, cảnh giới của tu sĩ sẽ chậm chạm không tiến bộ.
Ánh mắt của Lăng Phong tỏ ra sắc bén, nhìn về phía thế giới người thường ở trước mặt mà nói:
"Nếu như lần thay đổi triều đại này là do tâm ma của ta tạo thành, vậy cho dù là giết sạch thế giới người thường này thì ta cũng muốn chém giết tâm ma kia ở đây!"
"Ặc... Lăng sư huynh xin huynh nghĩ lại, cách làm như thế là quá cực đoan, sẽ làm ảnh hưởng đến thiên ý!"
Trần Trường Sinh há miệng khuyên nhủ.
Lúc trước, hắn biết được ở thế giới người thường phát hiện ra tu sĩ có thể đoạt xá từ trong lời kể của âu Dương, phản ứng đầu tiên của Trần Trường Sinh cũng là không tiếc ra tay giết sạch thế giới này để tìm ra ma tu kia!
Bây giờ những lời này lại được nói ra từ miệng của Lăng Phong, nhưng ngược lại mình lại trở thành người đi khuyên Lăng Phong, điều này làm cho chính mình cũng cảm thấy có chút quái dị.
"Đại trượng phu làm việc sao có thể sợ đầu sợ đuôi chứ, nếu không chấm dứt chuyện này, sau này sẽ xảy ra vô số tai họa, Trần sư đệ không biết đạo lý này sao?"
Lăng Phong mở miệng nói rồi ngạc nhiên hỏi một câu.
Trần Trường Sinh bị câu hỏi của Lăng Phong chặn lại không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, hắn ấp úng một lúc rồi mới ủ rũ nói:
“Sư huynh, không bằng chúng ta đi điều tra một vòng trong thế giới người thường để tìm hiểu xem nguồn gốc của chuyện này là gì?"
Lăng Phong nhẹ gật đầu rồi cùng Trần Trường Sinh nhảy xuống từ trên chim hạc và rơi trên mặt đất.
Vừa tới trên mặt đất, hai người đã nhìn thấy thôn trang ở trước mặt đang gặp phải tai họa chiến tranh. Những binh lính mặc giáp trụ đang ở trong thôn trang đốt giết cướp bóc, đồ đao không dám vung vẩy trên chiến trường thì giờ lại vung vẩy với dân chúng tay không tấc sắt.
Ngay khi Trần Trường Sinh vừa định ra tay thì thanh trường kiếm mà Lăng Phong đang cầm trong tay đã bay ra khỏi vỏ.
Trường kiếm Thanh Phong dài ba thước bay ra kèm với tiếng sét đánh biến thành một tia ánh sáng đỏ lập tức xuất hiện trước mặt những binh lính không việc ác nào không làm này. Thanh phi kiếm xuyên thẳng qua giữa đám binh lính, mỗi lần nhảy lên đều sẽ lấy đi một mạng người!
Mặc dù tu vi của hai người đều bị áp chế ở Luyện Khí, nhưng trong tay Lăng Phong là Xuất Khiếu thì thứ thủ đoạn Trúc cơ này đã sớm được vận dụng đến mức biến hóa linh hoạt, nên cho dù lấy tu vi Luyện Khí để điều khiển kiếm cũng không phải là không thể.
Tu sĩ cảnh giới thấp biết một hai thuật pháp có đẳng cấp cao cũng không phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, nhưng tu sĩ Luyện Khí ngay cả thuật pháp của Luyện Khí đều không rõ mới là chuyện không thường thấy
Phi kiếm biến thành một tia sáng đỏ nhảy múa lên xuống tới lui trong đám người. Những binh lính biến thành đồ tể kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết là đã chết dưới phi kiếm của Lăng Phong!
Đám thôn dân đã nhắm mắt lại chờ đón cái chết còn chưa kịp phản ứng thì những tên binh lính đang hành hạ bọn họ cứ như vậy không hề có một tiếng động đã chết ở trước mặt.
Trong ngọn lửa lớn cháy hừng hực, chỉ còn lại đám thôn dân trợn mắt há hốc mồm và hai người Trần Trường Sinh Lăng Phong đứng đó với dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Là tiên nhân!”
Một vị trưởng lão nhìn thấy bản lĩnh mà Lăng Phong đã sử dụng, hắn lập tức quỳ xuống lạy hai người Lăng Phong.
Những người thôn dân được cứu cũng tỏ ra biết ơn và cùng quỳ xuống lạy Lăng Phong và Trần Trường Sinh.
Lăng Phong vẫy vẫy tay, Thanh Phong kiếm bay trở về bên trong vỏ kiếm rồi trên mặt của hắn treo lên nụ cười mỉm:
"Lão nhân gia, chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ở đây lại có binh lính giết thôn dân một cách tùy ý như vậy?"
Lão giả run rẩy cúi đầu mở miệng nói:
"Tiên nhân, vào một tháng trước khi Đường hoàng băng hà, có một nữ tử và cấm vệ quân lên nắm quyền cai quản hoàng thành, đến nỗi còn tự lên ngôi làm nữ hoàng. Điều này lập tức làm cho toàn bộ Đường quốc xảy ra phản loạn, mấy trăm thành chủ cùng một lúc khởi binh tạo phản để chống lại vị nữ hoàng trong hoàng thành kia!"
"Nữ hoàng? Xem ra ta còn phải đi hoàng thành một chuyến rồi!"
Trần Trường Sinh yên lặng suy nghĩ rồi nhìn về phía Lăng Phong, Lăng Phong cũng gật đầu với Trần Trường Sinh.
Hai người không hề chần chờ, sau khi hỏi rõ phương hướng hoàng thành đã lập tức cưỡi hạc bay thẳng về phía hoàng thành.
Lão giả quỳ trên mặt đất được người run run rẩy rẩy nâng đứng lên, những thôn dân may mắn còn sống sót dưới sự tập họp của lão giả đã bắt đầu tiến về Phong Diệp thành, nơi mà cuộc tạo phản đang diễn ra mạnh mẽ nhất lần này.
Mà khi đám thôn dân lòng đầy hoảng sợ và rộn ràng nhốn nháo tiến về Phong Diệp thành một cách có trật tự giữa tiếng thét to của lão giả, thì bóng dáng của Trần Trường Sinh cũng từ từ chui ra từ trong bùn đất. Sau khi nhìn thấy đám thôn dân này cũng không có gì khác thường, bóng dáng của Trần Trường Sinh mới lặng yên vỡ nát.
Mà đợi đến khi lão giả được các thôn dân vây quanh đi đến Phong Diệp thành, lão giả đã được đưa đến gặp mặt thành chủ Tạ gia.
Vị lão giả có tấm lưng còng nhưng sau khi tiến vào phủ thành chủ vậy mà lưng lại bắt đầu trở nên càng ngày càng thẳng tắp, đến khi đi tới đại điện của thành chủ hơn mấy chục bậc thang.
Lão giả vốn còng lưng thì nay sống lưng đã thẳng tắp, cả người mang theo một luồng uy áp làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lão giả đưa tay gỡ chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống để lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Tạ Tân Tri. Tạ Tân Tri đứng trước đại điện thành chủ, quay đầu nhìn về phía mặt trời đang không ngừng lặn xuống chân núi rồi chợt cười lớn nói:
"Thú vị, thú vị, sáng sớm làm nông dân, chiều tà làm hoàng đế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận