Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 192: Ngươi dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt?

Lăng Phong nhìn Trần Trường Sinh trước mắt, càng thưởng thức hắn hơn.
Tàn nhẫn ra tay sưu hồn, làm việc cẩn thận dè dặt, khống chế cái nhìn đại cục, vừa nhìn thấy thi thể Tổ Uyên đã đưa ra quyết định trong nháy mắt.
Tư chất tự nhiên của thần hồn phù hợp với mình như vậy.
Cho nên Trần Trường Sinh mới là người giống như mình, thậm chí còn khiến cho Lăng Phong có cảm giác đồng cảm.
Từ sau khi đoạt lại thân thể của mình, Lăng Phong vẫn dùng ánh mắt nhìn xuống để nhìn tất cả mọi người.
Nhưng duy chỉ có Trần Trường Sinh trước mắt làm cho hắn không thể không thận trọng mà đối đãi, thậm chí còn không tiếc sắp đặt như thế.
Nhưng đáng giá, Lăng Phong tin rằng một ngày nào đó Trần Trường Sinh sẽ đứng ở bên cạnh mình, trở thành cánh tay đắc lực nhất của mình!
Ánh mắt Lăng Phong càng nóng rực hơn, càng làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy nguy hiểm.
Mỗi một chuyện mà Lăng Phong trước mắt làm đều tình cờ trùng hợp với ý nghĩ của mình, nhưng càng là như vậy càng làm cho Trần Trường Sinh cảm thấy nguy hiểm.
Trên thế giới này làm sao có thể có hai người có thể ý nghĩ phù hợp như thế?
Trừ khi hắn đang nhắm vào mình, cố ý hùa theo chính mình!
Trên mặt Trần Trường Sinh không có bất kỳ biểu cảm gì, bình thản nói: "Lăng sư huynh và ta đều là đệ tử Thanh Vân tông, làm sao có thể không phải là người cùng một đường chứ?"
Đối với sự cảnh giác của Trần Trường Sinh, Lăng Phong chỉ lắc đầu, sau đó lập tức chuyển đề tài nói: "Sư đệ cũng biết, sau khi đệ tử Thanh Vân tông đến Xuất Khiếu thì cần xuống núi rèn luyện, tìm kiếm đạo của mình?"
Trần Trường Sinh gật đầu, đây là môn quy mà Thanh Vân tông thậm chí các tông môn lớn đều ngầm thừa nhận.
Sau khi tu sĩ tới Xuất Khiếu, trên linh đài ba tấc đã ngưng tụ ra thần hồn.
Thần hồn và linh hồn của sinh linh bình thường khác nhau, thần hồn là kết quả từ nền tảng mà đạo của bản thân tu sĩ dung nhập vào linh hồn.
Lúc này tu sĩ ngưng xuất thần hồn cũng có thể chân chính chạm đến cái gọi là sự tồn tại của đạo.
Mà đối với đạo của bản thân, tu luyện đơn độc không cách nào lĩnh ngộ.
Chỉ có rèn luyện không ngừng, tự thân đi cảm ngộ thiên địa này mới có thể hiểu rõ được đạo của bản thân ở nơi nào.
Cho dù trong tông môn có bí tịch cao nhất, đại tu sĩ cung phụng trưởng lão.
Nhưng những thứ này chỉ có thể có tác dụng dẫn dắt.
Mà muốn chân chính hiểu rõ được đạo của bản thân, chung quy vẫn phải dựa vào chính mình.
Những gì trên giấy đến cuối cùng sẽ trở nên nông cạn và không bao giờ phù hợp với thực hành.
Mặc dù những lời này nhằm vào người đọc sách nhưng cũng áp dụng với tu sĩ.
Cho nên không chỉ là chín thánh địa lớn mà tất cả môn phái trong thiên hạ đều như thế.
Sau khi sinh linh đạt tới Xuất Khiếu, cũng đã không thể tính là sinh linh bình thường.
Lúc này sinh linh mới chính thức tính là người tu hành.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh phía trước Xuất Khiếu chẳng qua là sinh linh vận dụng nguyên khí trời đất.
Mà sau khi đột phá Xuất Khiếu, sinh linh mới cảm ngộ được sự tồn tại đầy đủ của đạo.
Đương nhiên, trong đó không thiếu thiên kiêu có thể cảm ngộ được đạo từ khi mới là Nguyên Anh.
Nhưng cho dù là sau khi loại thiên kiêu này đột phá Xuất Khiếu, cũng vẫn phải đi xác minh đạo của mình có chính xác hay không.
Loại Nguyên Anh có thể ngưng ra đạo vận mà Phân Thần mới có thể làm được như Lãnh Thanh Tùng này.
Loại Nguyên Anh có thể dùng ra pháp tắc mà Hợp Thể phải khó khăn lắm mới có thể làm được như Bạch Phi Vũ này.
Không cần phải nói, hai tên này không thể tính là con người.
Mà trong Tiểu Sơn phong, mỗi người đều hiểu rõ được đạo của bản thân hoặc nhiều hoặc ít.
Người duy nhất không tìm được đạo của mình không tính âu Dương thì chỉ còn lại Trần Trường Sinh!
Tuy rằng kiếp trước hắn là đại tu sĩ Độ Kiếp nhưng trong lòng Trần Trường Sinh hiểu rất rõ rốt cuộc kiếp trước mình phải may mắn bao nhiêu mới có thể đạt tới Độ Kiếp.
Đạo của kiếp trước cũng không thuộc về mình, điểm này Trần Trường Sinh hiểu rất rõ.
Hiện tại mình có thể làm cho người ta có một loại cảm giác kinh diễm tuyệt luân.
Đó là vì trình độ vận dụng thuật pháp, trận pháp, con rối của mình vượt xa tu sĩ.
Tuy rằng kiếp trước làm được không có nghĩa kiếp này còn chơi chiêu bài ăn may như thế được.
Tuy tầm mắt và thủ đoạn về thuật pháp, trận pháp, luyện khí của hắn xa hơn so với cảnh giới hiện tại của mình, hoặc là của thời đại này, nhưng rốt cuộc đạo của mình ở nơi nào thì Trần Trường Sinh không biết.
Từ khi trùng sinh, mình chưa tu hành cũng đã ngưng xuất được thần hồn.
Hoàn toàn là chuyện chưa từng nghe thấy!
Nhưng nếu có thể ngưng xuất ra thần hồn, đã nói rõ đạo cơ của bản thân đã dung hợp với linh hồn.
Vậy đến tột cùng thì đạo của mình là gì?
Trần Trường Sinh có chút mờ mịt nhưng trong nháy mắt cảm giác mờ mịt này đã biến mất.
"Bảo vệ tốt tất cả những gì mình quý trọng chính là đạo của mình! Bất kệ là thực hiện nó như thế nào, bất kể là phải trả cái giá đắt bao nhiêu!"
Sự mê man ngắn ngủi và lại kiên định lần nữa của Trần Trường Sinh đều bị Lăng Phong nhìn thấy.
Điều này cũng làm cho Lăng Phong cảm thấy hài lòng hơn, có thể kiên trì không lung lay đạo tức, tức có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trần Trường Sinh nhìn Lăng Phong trước mắt, mặc dù Lăng Phong luôn cho mình thấy một bộ dáng sư huynh đủ tư cách.
Nhưng cảm giác nguy cơ theo bản năng vẫn làm cho Trần Trường Sinh có chút không thoải mái.
Giống như lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác nhưng lại giống như lúc nào cũng tính toán cho mình.
Lăng Phong hiển nhiên thấy được sự đề phòng của Trần Trường Sinh, cũng không thèm để ý đến mà rót một ngụm rượu rồi nói: "Trần sư đệ, ta có dự cảm, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành sư huynh đệ rất thân cận."
Trần Trường Sinh kinh ngạc nhìn thoáng qua Lăng Phong, ngay lập tức có chút ghê tởm, khẩu vị của Lăng Phong này thật ghê tởm.
Trần Trường Sinh giơ tay lên, có chút quái dị mà nói: "Vậy thì không cần, sư huynh ngươi chờ một chút trước, đại sư huynh nhà ta đang làm một chuyện."
Lăng Phong nghe thấy Trần Trường Sinh nói đến âu Dương, Lăng Phong cũng không khinh thường vị đại sư huynh tâm tư kín đáo ở Tiểu Sơn phong kia.
Lăng Phong thúc giục hạc vàng bay đến trước mặt Trần Trường Sinh hỏi: "âu Dương sư đệ có chuyện gì muốn nói rõ sao?"
Trần Trường Sinh chần chờ một chút rồi gật đầu, móc một khối Truyền Tin thạch từ trong ống tay áo ra sau đó đưa tới bên tai của mình.
"Oai?" Giọng nói của âu Dương vang lên.
Trần Trường Sinh cung kính nói: "Đại sư huynh, ta đang ở bên cạnh Lăng Phong sư huynh."
"Hả? Hắn có ăn mặc lẳng lơ không?" âu Dương hỏi.
Trần Trường Sinh nhìn Lăng Phong đang lộ ra vẻ mặt tò mò, lập tức qua loa nói: "Cũng được!"
"Mang kiếm chưa?" âu Dương đột nhiên chuyển đề tài mà hỏi.
Mặc dù Trần Trường Sinh nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng nói có.
"Đi, cho hắn một kiếm!" âu Dương nói kháy.
"Đại sư huynh thế này không được đâu?" Trần Trường Sinh lại nhìn thoáng qua Lăng Phong, nhỏ giọng nói.
"Có cái gì không được? Cho hắn một kiếm!" âu Dương quyết không bỏ qua.
Đối với mệnh lệnh của đại sư huynh nhà mình, Trần Trường Sinh chỉ do dự một chút, sau đó xoay người rút trường kiếm bên hông ra, đột nhiên hung ác phóng về phía Lăng Phong.
Keng!
Tiếng thanh thúy của kim loại tương giao vang lên, Trần Trường Sinh và Lăng Phong hai kiếm tương giao, trên mặt Lăng Phong vẫn mang theo vẻ không thể tin được.
"Xin lỗi, Lăng sư huynh!" Trần Trường Sinh nói.
Mà Lăng Phong thừa dịp thời gian này xoay người bay ra phía sau, trực tiếp vút lên trời cao.
Lăng Phong mặt không chút thay đổi nhìn Trần Trường Sinh ở đối diện nói: "Không biết âu Dương sư đệ có ý gì?"
Trần Trường Sinh không trả lời lại, giơ Truyền Tin thạch lên bên tai nói: "Đại sư huynh, cần ta tiếp tục không?"
Dường như đại sư huynh nhà mình rất tức giận, nếu không phải trong ống tay áo của mình không thể phóng thích vật sống thì âu Dương cũng đã chuẩn bị theo ống tay áo của mình bò tới đây.
Khi đại sư huynh để cho mình rút kiếm với Lăng Phong, người giấy nguyền rủa của Lăng Phong lần đầu tiên xuất hiện trong tay bản tôn ở trong mật thất Tiểu Sơn phong phương xa.
Trần Trường Sinh chuẩn bị thay đại sư huynh giết chết Lăng Phong trước mắt bất cứ lúc nào.
Trong Truyền Tin thạch lại truyền ra giọng nói của âu Dương: "Đưa Truyền Tin thạch cho hắn!"
Trần Trường Sinh khó hiểu đưa Truyền Tin thạch cho Lăng Phong.
Lăng Phong cũng thấy khó hiểu mà nhận lấy, Trần Trường Sinh trước mắt chẳng hiểu tại sao lại cho mình một kiếm, sau đó lại đưa Truyền Tin thạch tới, rốt cuộc sư huynh đệ này đang làm gì?
Lăng Phong đặt Truyền Tin thạch ở bên tai, âu Dương ho khan một tiếng, dùng giọng nghiêm túc nói:
"Từ khi nào mà ngươi sinh ra ảo giác ta không phát hiện ra ngươi sử dụng Kính Hoa Thủy Nguyệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận