Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 681: Huynh trưởng đâu rồi?

Bạch Phi Vũ quỳ gối trong dòng sông thời gian, hắn nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao lại biến thành như vậy.
Lòng hắn tràn đầy vui mừng, tự nhận là đã tìm ra được một đại đạo dành cho chúng sinh.
Cái gọi là: Thần Uy Thiên Địa chi Đạo!
Bạch Phi Vũ vốn còn mừng rỡ, cho rằng con đường này chính là đại đạo hoàn mỹ nhất phương thiên địa này trong tương lai.
Trong thiên địa, duy thần vĩnh tồn!
Ngay cả vị trí Đại Thần Chủ trên Phong Thần bảo thư cũng được hắn lưu lại cho đại sư huynh.
Đại sư huynh nhà mình chỉ có thể tu hành đến Trúc Cơ thì thế nào?
Tu tiên có cái gì tốt, chết đi đến làm Thần Chủ là được rồi!
Hắn phong thần trăm vạn, lập chủ tứ phương, duy chỉ có vị trí Đại thần chủ là để trống.
Dựa theo suy nghĩ của Bạch Phi Vũ, chỉ cần trăm năm sau là Đại sư huynh liền có thể trực tiếp hóa thân Thiên Địa Đại Thần Chủ!
Có thể có được vô lượng thọ nguyên, đại sư huynh vĩnh viễn không phải lo về thọ mạng!
Coi như là trả hết nợ nần giữa hắn và âu Dã Tử kiếp trước cũng như đại sư huynh âu Dương kiếp này!
Nhưng hiện tại, khi Bạch Phi Vũ chứng kiến tuyến thời gian của hắn, mới tuyệt vọng phát hiện, vì để hắn thành đạo, đại sư huynh nhà mình đã thay hắn ngăn cản Sinh Tử chi Kiếp.
Hắn có thể phong thần thuận lợi như thế, vốn dĩ hắn cho rằng là do đạo của mình là thuận theo chúng sinh, nhưng làm sao hắn có thể ngờ là hắn đã giẫm lên bả vai đại sư huynh nhà mình để đi lên vị trí thần chủ này!
Cũng là lần đầu tiên Bạch Phi Vũ bắt đầu phủ định bản thân!
Kiếp trước để hắn thành Kiếm tiên tuyệt thế, hảo hữu chí thân đã phải dấn thân vào kiếm lô.
Đời này, để hắn thành Vạn Thần chi Chủ, hảo hữu lại bởi vì chính hắn mà chết lặng lẽ không một tiếng động.
Hai đời đều là cùng một người, âu Dương và âu Trị Tử.
Con đường hai đời hắn chọn, lại hy sinh cùng một người!
Điều này đối với Bạch Phi Vũ mà nói, bất kể là tự tôn hay là tự tin, đều là đả kích thật lớn.
Thiên tư khí vận có đủ, vốn hắn là tồn tại đỉnh phong, tự tin tràn đầy, cho rằng thế giới này nên để hắn là người đến dẫn dắt thời đại tiến lên.
Đến cuối cùng mới phát hiện, mình chẳng qua chỉ là con sâu hút máu bò trên người người khác mà thôi!
Thành công của hắn được xây dựng trên sự hy sinh.
Đủ loại chuyện xảy ra trong hai đời hiện lên trong đầu Bạch Phi Vũ.
Kiếp trước hắn thân là Lý Thái Bạch, cả ngày luyện kiếm, lẻ loi một mình.
Giọng nói nhảy thoát thường hỏi: "Luyện kiếm lâu như vậy, có mệt hay không Tiểu Bạch?"
Là Lý Thái Bạch tự nhận đã đi đến tận cùng của kiếm đạo, trở nên cam chịu, tà áo xanh kia thúc giục hắn đi ngàn dặm đường.
Cảnh tượng liệt hỏa hừng hực, tà áo xanh kia thả thân vào kiếm lô, lẫm liệt lại thảm thiết, giúp hắn thành tựu đệ nhất thiên hạ.
Đây là nợ kiếp trước hắn thiếu!
Trong lòng Bạch Phi Vũ khẽ động, giơ tay phải lên, một đạo lưu quang rơi vào lòng bàn tay, một cây trâm gỗ rơi vào trong tay.
“Ôi, khéo tay vậy sao! Còn biết khắc trâm gỗ! Xấu như vậy, ta không dùng đâu!" Giọng điệu ghét bỏ của tà áo xanh vang lên trong đầu.
Khi cảnh tượng lần cuối cùng gặp lại xuất hiện trong đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi trên trâm gỗ.
Tà áo xanh như là chỉ biết trêu chọc hắn, khiến kẻ không giỏi ăn nói như hắn cũng có dũng khí đưa ra món quà vật này.
Vốn định đợi đến khi âu Dương thành tựu vị trí Đại Thần Chủ, cây trâm gỗ này liền thành lễ vật do chính hắn tự tay đưa tặng.
Thuận tiện vạch trần thân phận đại sư huynh nhà mình, để hắn được tận mắt nhìn thấy biểu cảm nghẹn họng nhìn trân trối của đại sư huynh nhà mình, tiếp theo sẽ được nghe vài câu trào phúng.
Nhưng hôm nay xem ra, hắn mới là tên hề, lại hoàn toàn không biết gì.
“Ngươi tên là gì? Ta là âu Dương, sau này lên núi, theo ta lăn lộn!”
“Tiểu Bạch, mau mang ta ngự kiếm phi hành cái đi!”
“Hai người các ngươi còn dám đánh nhau phá nóc nhà, ta sẽ giết cả hai tên khốn các ngươi!”
“Tiểu Bạch, mấy năm không gặp đã phế đến thế rồi à?”
Kí ức trong đời này càng lúc càng rõ ràng, hiện lên trong đầu Bạch Phi Vũ như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Những thứ tốt đẹp ngày xưa, giờ phút này lại hóa thành đao sắc bén nhất, từng thanh từng thanh cắm vào trong nội tâm Bạch Phi Vũ.
Người ta nói, yêu nhau lắm, cắn nhau đau!
Bạch Phi Vũ đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn dòng sông thời gian bốn phía.
Vô số sinh linh tạo thành dòng sông thời gian, dòng sông thời gian chứa được hàng tỉ dòng thời gian của hằng hà sinh linh giao hội lại, vì sao duy chỉ đại sư huynh nhà mình là không có chỗ để tồn tại?!
Thế giới này vì sao lại cay nghiệt như vậy đối với đại sư huynh nhà mình?
Nghĩ tới đây, Bạch Phi Vũ vốn nên nổi giận đối với thế giới này, đột nhiên ngây ngẩn cả người, Bạch Phi Vũ nghĩ tới chính bản thân mình.
Đại sư huynh nhà mình hy sinh hai đời vì mình, cho nên mới bị thế giới này không cho phép tồn tại?
"Nếu như, không có chính mình, có phải là đại sư huynh sẽ không đau khổ như vậy?"
Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu Bạch Phi Vũ, giống như ác mộng gắt gao dây dưa Bạch Phi Vũ.
Nếu như kiếp trước mình không trảm tiên, âu Trị Tử cũng sẽ không dấn thân vào kiếm lô.
Nếu như đời này mình không phong thần, như vậy đại sư huynh cũng sẽ không vì mình mà ngăn cản Sinh Tử chi Kiếp.
Nếu như không có mình, hai đời của âu Trị Tử đều có thể sống vô tâm vô phế như vậy.
Nếu như xóa đi dòng thời gian của mình, có phải âu Trị Tử có thể trở về hay không?
Giờ khắc này Bạch Phi Vũ không phủ định đạo của mình.
Bởi vì Đạo ở nơi đó, coi như là không có Lý Thái Bạch, cũng sẽ có một cái Lý Thái Hắc khác đi trảm tiên.
Coi như là không có Bạch Phi Vũ, cũng sẽ có một Hắc Phi Vũ khác đi phong thần.
Nhưng nếu là không có chính mình, vậy hai đời âu của Trị Tử có phải đều có thể vô tâm vô phế sống sót hay không?
Giờ khắc này, thứ duy nhất Bạch Phi Vũ phủ định chính là hắn!
Hai đời làm người, Bạch Phi Vũ đều có thể giống như nhìn thấu hồng trần không đếm xỉa đến mọi việc, giờ phút này lại như là đứng ở trong sương mù dày đặc.
Thấy rõ vạn sự trên thế gian, duy chỉ thấy không rõ chính mình.
Ngoại trừ quỳ gối tự trách trong dòng sông thời gian này, hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
Dòng thời gian đã biến mất, đồng dạng biểu thị âu Trị Tử đã biến mất ở trong phương thiên địa này, không thể nào tìm kiếm, không thể nào kiểm tra thực hư.
Thậm chí ngay cả trí nhớ trong đầu mình cũng sẽ dần dần phai nhạt theo dòng sông thời gian.
Đây không phải là thứ mình có thể chi phối, đây là quy củ của phương thiên địa này!
Đôi mắt vẫn ôn hòa kia, giờ phút này trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Trong tay gắt gao cầm cây trâm gỗ, món quà này mình còn chưa kịp đưa tặng, từ nay về sau cũng đã mất đi ý nghĩa tồn tại của nó!
Lúc này, ở trong nội tâm Bạch Phi Vũ chỉ còn lại có một ý niệm.
Đó chính là sự tồn tại của mình có phải là một sai lầm hay không?
Sự nghi ngờ chính bản thân khiến thân thể Bạch Phi Vũ cũng bắt đầu dung nhập vào trong dòng sông thời gian.
Bạch Phi Vũ vốn là đã siêu thoát dòng sông thời gian, nhưng vì hắn tự phủ nhận bản thân mà bắt đầu bị kéo về bên trong dòng sông thời gian một lần nữa.
Đợi đến khi Bạch Phi Vũ vĩnh viễn bị kéo vào trong dòng sông thời gian, Bạch Phi Vũ sẽ bị đá ra khỏi vị trí Thần Đạo chi chủ, thậm chí bị đá ra khỏi Thần Đạo.
Tự mình trầm luân, từ nay về sau trở thành phế nhân.
Đột nhiên, dòng sông thời gian đột nhiên bị khuấy động, người còn chưa tới, kiếm ý tuyệt cường lại làm cho dòng sông thời gian trở nên hỗn loạn.
Khí tức tuyệt cường, thậm chí vượt qua Vạn Thần Chi Chủ là hắn, trước mặt người này, dòng sông thời gian cũng phải nhường đường.
Quỳ gối trong dòng sông thời gian, Bạch Phi Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, lại bị một cỗ đại lực nắm chặt cổ áo hung hăng nhấc lên.
Thanh âm lạnh lùng vang vọng: "Ngươi ở chỗ này làm gì? Huynh trưởng đâu rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận