Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 269: Đời này ta thế nhưng là đại sư huynh của ngươi

Cái chân tướng này thật sự là tàn khốc đối với Lý Thái Bạch!
Lý Thái Bạch là người luôn xem giải cứu muôn dân trong thiên hạ là sứ mạng của chính mình, sau khi chém thành công những tiên nhân thì phát hiện sinh linh trên thế giới này lại không thể rời bỏ tiên!
Mặc dù bị nô dịch, nhưng nhờ vậy thế giới này mới có thể trở nên ổn định ở trong tay những tiên nhân kia.
Tiên nhân đại biểu cho đạo trên thế giới này, chỉ cần sinh linh trên thế giới này còn muốn tu đạo, như vậy sinh linh trên thế giới sẽ vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của đạo.
Hoặc là trở thành một vị tiên nhân nắm giữ đạo, hoặc là trở thành tín đồ của đạo!
Chỉ cần đạo còn tồn tại, như vậy tiên nhân sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện!
Giống như những thiếu niên không biết sợ ở kiếp trước, bọn họ đều đã từng mơ ước mình có thể thay đổi thế giới này.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện mình chỉ là một bánh răng trong hệ thống xã hội.
Xem như thật sự có khả năng thông thiên, đến cuối cùng bọn họ cũng sẽ trở thành một phần tuân theo quy tắc của thế giới này mà thôi.
Bởi vì đã tồn tại tức là hợp lý!
Vì nếu đã tồn tại thì tất nhiên sẽ có đạo lý cho sự tồn tại của nó.
Nếu như có một người muốn cậy mạnh để thay đổi thế giới này, điều đó chắc chắn sẽ làm cho thế giới này chìm vào trong đau khổ còn lớn hơn nữa.
Lý Thái Bạch đã từng là một thanh kiếm sắc bén nhất trong trời đất này vì để thử thay đổi tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chính mình chém tiên chẳng qua chỉ có thể giải quyết nhu cầu tạm thời.
Thậm chí sau khi tiên nhân ngã xuống, nếu không có đạo do tiên nhân đại biểu thì sẽ dẫn đến người tu hành bỏ mình, tiếp đó bọn họ sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ở trong trời đất rồi từ đây làm hại trời đất, để cho trời đất chìm vào trong biển lửa càng lớn hơn nữa!
Cuối cùng, một bầu nhiệt huyết cũng chỉ có thể biến thành một cây sống lưng của trời đất và đau khổ chống đỡ lấy trời đất, sau đó lại dùng ảo cảnh vô tận để vây khốn những thần hồn kia tới ngàn vạn năm!
Để cho kẻ vốn là người giết rồng lại trở thành một con rồng hung ác nhất trên thế giới này!
Tàn khốc sao? Hoàn toàn chính xác, rất tàn khốc, nhưng đây cũng là nền tảng đã tạo thành thế giới này.
Nếu rút mất nền tảng là toàn bộ thế giới đều sẽ lung lay, hoặc thậm chí là sụp đổ!
âu Dương cũng không có đi vào ngôi thành đúc kiếm, mà ngược lại để Tiên Nhất dẫn mình đi đến bên cạnh cây sống lưng của trời đất này.
Hắn đưa tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lên cây cột đá to lớn.
Rõ ràng là đã chém tiên thành công, nhưng lại là một kẻ thua cuộc hoàn toàn.
Lúc đó, khi Lý Thái Bạch biết được chân tướng này, đến cùng là có cảm giác như thế nào?
âu Dương có chút cảm động lây, cái loại cảm giác đau đớn như khoan vào tim mà không cách nào nói nên lời này, giống như chính mình ở kiếp trước không kịp thời xuất hiện ở cô nhi viện trước khi đám cháy xảy ra vậy.
Ngoại trừ ung dung đi chịu chết và lấy cái chết để cho trong lòng trở nên thanh thản ra thì không còn cách nào khác.
"Trụ nâng trời do chủ nhân của ta biến thành luôn dung nhập vào các loại đạo. Tất cả những thần hồn đến đây đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của đạo mà chính mình đã theo đuổi cả đời trong ảo ảnh vô tận. Bọn họ không đau khổ, không hoang mang mà chỉ có mừng rỡ!" Tiên Nhất cố gắng giải thích vì Lý Thái Bạch.
Trói buộc tất cả các thần hồn vào trên trụ nâng trời không phải là suy nghĩ ban đầu của Lý Thái Bạch, mà đó là một hành động khi không còn cách nào khác.
Nếu như không làm như vậy thì những sinh linh lẽ ra phải dừng lại trong thành trì của tiên nhân sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, đến cả Cửu U cũng không thể chứa được nhiều thần hồn như vậy.
Đó sẽ là một tai nạn thật sự, một tai nạn giữa người chết và người sống!
Đây cũng là cái giá đắt đỏ mà Lý Thái Bạch phải trả cho việc chém tiên!
Cho nên nếu như lúc trước thành thành thật thật trở thành chó săn của tiên nhân để được bình yên mà sống sót thì chẳng phải không tốt hay sao?
Cho dù cuộc sống sẽ vất vả hơn một ít, nhưng với tài năng của Lý Thái Bạch thì vẫn như cũ có thể trở thành một tồn tại chỉ dưới tiên và trên vạn người.
Giả bộ sống cho qua một cuộc đời như kẻ hồ đồ thì có phải là tốt hơn cho chính mình và muôn dân không?
âu Dương thở dài một hơi, hắn hơi bị chân tướng ở trước mắt làm cho đả kích đến nỗi không cách nào nói nên lời.
Lý Thái Bạch có thể thành công giết chết tiên nhân, trong đó cũng có sự trợ giúp của chính mình. Nói cách khác, Lý Thái Bạch trở thành bộ dạng như bây giờ, chính mình cũng không thoát được quan hệ.
Có thể nói, chính mình mới là bàn tay ở phía sau màn dẫn đến tất cả những chuyện này!
âu Dương cúi đầu xuống và yên lặng, hắn đặt một bàn tay trên cột đá mà trở nên hoang mang.
Hắn thậm chí đang nghi ngờ liệu tất cả những gì mình đã làm có đúng hay không?
Tự mình làm càng nhiều thì lại càng lộ ra nhiều sai sót?
"Huynh trưởng!"
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
Trong đầu của âu Dương bỗng vang lên giọng nói của mấy tên nghịch tử, Lãnh Thanh Tùng, Trần Trường Sinh, Bạch Phi Vũ, Hồ Đồ Đồ, Tiêu Phong…
Nghĩ đến mấy tên nghịch tử nhà mình, ánh mắt của âu Dương lập tức càng thêm sáng tỏ.
Nhưng mà!
Nhưng đó là sai!
Sai chính là sai!
Đã biết rõ cái tồn tại này là sai lầm, vậy thì chắc chắn phải thay đổi nó!
Nó giống như là một khối u ác tính sinh ra ở trên người vậy, dù là biết khi cắt bỏ khối u ác tính này có thể mình cũng sẽ chết.
Nhưng nếu không cắt bỏ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn khối ác tính này hoàn toàn giết chết chính mình!
Thay vì trơ mắt nhìn chính mình dần chết đi, chẳng bằng tìm ra một con đường thích hợp hơn đến thay thế!
Cho nên, đã tồn tại tức là hợp lý.
Vậy thì tìm ra một sự tồn tại càng thêm hợp lý để thay thế sự tồn tại trước đó!
Là người mở đường, nhưng con đường của Lý Thái Bạch đã không có hoàn thành, vậy người kế tục của hắn phải tiếp tục hoàn thành nó!
Chỉ khi có những người không biết sợ, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên và không ngừng thay đổi, thì mới có thể để cho con thuyền thế giới vốn đã lung lay sắp đổ một lần nữa xuất phát!
Lý Thái Bạch đã chứng minh cho mọi người trên thế giới thấy rằng, chỉ cần muốn thay đổi là có thể đổi. Mặc dù hắn cũng không hề hoàn toàn thay đổi, nhưng lại tìm ra một tia hi vọng cho người đến sau!
Ngay cả khi Lý Thái Bạch đến cuối cùng cũng phải trở thành sống lưng của thế giới thì hắn vẫn không cúi đầu, thậm chí bắt đầu sắp đặt kế hoạch cho một vạn năm sau, chính là vì tiếp tục một lần nữa tìm ra một con đường cho muôn dân trong thiên hạ!
Trừ bỏ bị tiên nhân nô dịch ra, đó là con đường mà có thể làm cho vạn vật sinh linh đường đường chính chính sống ở giữa trời đất!
Dù là đã biết chân tướng, nhưng như cũ vẫn không chịu cúi đầu trước chân tướng! Đây mới là Lý Thái Bạch, cho nên cũng chỉ có Lý Thái Bạch mới có thể chém tiên!
Không phải thay đổi thế giới này phải cần những người đã hòa nhập và cúi đầu với thế giới mà là cần vô số người không biết sợ!
Mình vậy mà nghĩ đến lùi bước, so với Lý Thái Bạch thẳng tiến không lùi thì mình lại lộ ra hèn nhát rất nhiều.
Điều này làm cho hai mắt của âu Dương càng ngày càng sáng ngời, nếu đã như vậy, vậy sẽ tiếp tục tìm!
Chết một tên Lý Thái Bạch, sẽ luôn có ngàn ngàn vạn vạn tên Lý Thái Bạch đứng ra trên thế giới này!
Không phải là các góc cạnh đã bị thời gian mài mòn đi, mà vẫn như cũ là tinh thần phấn khởi và hăng hái, một lòng cảm thấy mình mới chính là người sẽ thay đổi thế giới này!
Tuổi nhỏ khinh cuồng không nên bị thời gian làm mài mòn.
Mà là phải không ngừng vấp ngã, từ đó sẽ biết sử dụng cách làm thông minh và nhẹ nhàng hơn để hoàn thành sự khinh cuồng khi còn trẻ!
Cái gọi là không quên ý định ban đầu, những chữ này thật sự như một ngọn núi lớn nặng nề.
Ai khi còn nhỏ chẳng muốn vì kiếm hai đồng bạc, một căn phòng nhỏ mà vất vả bươn chải cả một đời?
Có ai khi còn trẻ mà không nghĩ trong lòng chính mình không phải là anh hùng vô song kia!
Người đến chết vẫn còn là thiếu niên, mà tấm lòng son mới là nền tảng để thay đổi thế giới này!
Nghĩ thông suốt tất cả những điều này, âu Dương ngẩng đầu lên rồi vỗ mạnh vào cây cột đá ở trước mặt. Lúc này, âu Dương mới cảm thấy cả người thoải mái khó tả, có một loại cảm giác đạo tâm tươi sáng.
Đây có lẽ chính là sự đốn ngộ của người tu đạo đi!
"Thật đúng là vất vả ha, Tiểu Bạch! Người đều đã trở thành sống lưng của trời đất, nhưng lại còn liều mạng muốn đi thay đổi! Thật sự là một tên ngu ngốc!" âu Dương mắng một tiếng rồi trên mặt lập tức nở ra nụ cười.
Trong đầu của hắn chợt hiện ra hai bóng người…
"Nhưng một đời này lại không giống, bởi vì, ta là Đại sư huynh của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận