Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 556: Nơi phát ra tiếng hô hấp

âu Dương rất quen với tiếng hít thở này. Mỗi lần nghe thấy nó, hắn đều lấy tư cách một trùm phản diện hủy diệt thế giới xuất hiện.
Dù là ở trong nhân gian, âu Dương cũng từng nghe tiếng hít thở tương tự. Khi đối đầu với thiên đạo chi nhãn ở Đường Quốc nhân gian hay Yêu Tổ trong nhân gian của Yêu Tổ.
Bọn họ làm người quản lí nhân gian nên có thể cưỡng ép điều động tất cả lực lượng trong nhân gian. Khi bọn họ làm vậy sẽ khiến trời đất vang lên âm thanh đồng ý.
âm thanh đó giống như tiếng hô hấp sinh linh trong trời đất, giống như toàn bộ nhân gian đều là vật sống.
Ngay cả tu sĩ mạnh đứng trước nhân gian cũng sẽ không có sức chống lại. Đó là lực lượng đủ để phá hủy một thế giới.
Một nhân gian là một thế giới hoàn chỉnh, tất nhiên sẽ mang theo lực lượng hủy diệt một thế giới.
Nếu không phải hắn có thể đánh, chỉ sợ hắn cũng không còn sống để đứng ở chỗ này!
Mà đó là ở nhân gian, còn chưa phải là toàn bộ trời đất! Chỉ là tiếng hít thở của một nhân gian đủ để phá hủy một thế giới.
Ở đây là Tu Hành Giới, âm thanh vừa vang lên bên tai hắn là tiếng hô hấp của toàn bộ trời đất này.
Một người có thể khiến cho trời đất hoàn chỉnh cùng hưởng ứng. Chỉ nghĩ như vậy thì âu Dương đã cảm thấy người này kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng. Bởi vì tiên cũng không làm được như vậy.
Dù sao tiên chỉ là những kẻ gửi chân linh vào trong một loại đạo của trời đất. Khả năng lớn nhất là bọn họ sẽ khiến cho đạo của bản thân hưởng ứng chứ chưa có tư cách khiến cả trời đất hưởng ứng.
Nhưng đây chính là toàn bộ trời đất hưởng ứng. Tiên không xứng làm việc đó.
Mà nếu nói trên đời này ai có thể khiến trời đất hưởng ứng thì chỉ có ở thời kì thượng cổ, Lý Thái Bạch dùng một kiếm chém 36 vị tiên là một trong những người có đủ tư cách. Cho nên tiếng hít thở phát ra từ cây trụ lớn chống trời!
Cây trụ này là sống lưng trời đất do Lý Thái Bạch biến thành, đã hòa thành một thể với trời đất nên mỗi giờ mỗi khắc đều đang hô hấp! Cũng đại biểu cho việc trời đất luôn hô hấp.
Cây trụ chống trời này đứng sừng sững ở đây vô số năm, giống như một gốc cây khổng lồ chèo chống trời đất, cũng sớm đã hòa thành một thể với trời đất.
Trong đầu âu Dương nhanh chóng xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhưng hình ảnh vẫn dừng lại ở lúc Lý Thái Bạch chết, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Trận chiến chém tiên kia, trời đất treo ngược, ngũ hành giảm sút, toàn bộ thế giới đều sắp biến mất vì trận chiến này.
Lý Thái Bạch mạnh đáng sợ, nhưng tiên ngồi ngay ngắn ở trên bầu trời cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Tiên không muốn bị Kiếm Tiên Lý Thái Bạch giết nên không tiếc ép buộc lôi kéo trời đất chôn cùng mình. Cuối cùng ép Lý Thái Bạch bất đắc dĩ biến thành sống lưng của trời đất, chèo chống trời đất.
Hình ảnh trong đầu hắn dừng ở nụ cười kì lạ của Lý Thái Bạch khi nhìn hắn. Bây giờ hắn nhớ tới, nụ cười kia không giống của Lý Thái Bạch.
Nghĩ tới đây, âu Dương lại nghĩ tới bàn tay đen xuất hiện ở Phiêu Miểu Các. Bàn tay kia mạnh không kém gì Lý Thái Bạch. Cả hai đều mạnh quá mức.
Tiên là tồn tại cao nhất ở thời thượng cổ nhưng cũng bị Lý Thái Bạch giết như gà đất chó sành. Tiên sống vô số năm mà không thể động tới góc áo của Lý Thái Bạch tu hành chỉ mấy trăm năm.
Dạng lực lượng chênh lệch này gần cả một thứ nguyên, tuyệt đối không thể giải thích bằng tư chất tu luyện.
Sinh linh có thể thành tiên thì sao số mệnh lại kém cỏi, được chứ?
Chênh lệch giữa Lý Thái Bạch và tiên giống như khi so một người bình thường cùng một người giàu có tài sản mấy chục nghìn tỷ vậy.
Người trước là một giây trước vẫn là một người bình thường một tháng kiếm lương ba ngàn tệ, mà tiên là Tổng giám đốc công ty có giá trị bản thân hơn trăm triệu tệ. Nhưng một giây sau, Lý Thái Bạch đã biến thành Bill Gates, sau đó nhẹ nhõm đánh bại các tổng giám đốc công ty này.
Quả thật là tư chất và vận may sẽ đền bù chênh lệch, nhưng tu vi cũng giống như tài sản, nó cần thời gian đi tích lũy.
Khi Lý Thái Bạch xuất hiện, đám tiên sống vô số năm biết rõ đối phương là kẻ huỷ diệt trong kiếp nạn, thậm chí bọn họ còn biết Lý Thái Bạch sẽ kết thúc thời đại của tiên.
Vừa mới có kế hoạch đối phó nhưng trong nháy mắt đối phương lại từ một con giun dế trưởng thành thành cổ thụ che trời.
âu Dương nhíu mày, nghĩ đến vị tổ sư của mình, sau lưng Lý Thái Bạch chắc chắn có một lực lượng đang nâng đỡ hắn.
Nhưng lực lượng gì có thể chống lại tiên đại biểu cho một thời đại, hơn nữa còn nghiền ép, kết thúc thời đại của tiên chứ?
Hắn nghĩ tới bàn tay màu đen kia. Vì sao khi nó phát hiện lực lượng của hắn thì sẽ hốt hoảng chạy trốn chứ?
Trước Cửu Vĩ Thiên Hồ Đồ Vân đã có sư tổ. Chắc chắn thời đại của sư tổ phải cao hơn thời đại của tiên.
Thế giới này ngoài thời đại của tiên ở thượng cổ, còn có Long Phượng Sơ Kiếp ở thái cổ.
Chẳng lẽ hai kiếp nạn lớn lôi cuốn lấy dòng sông thời gian vọt tới hiện tại?
âu Dương nghĩ tới đây thì giật mình, hắn nhìn cây trụ lớn chống trời ở phía xa, nụ cười trên mặt càng thêm bí ẩn.
Cuộc chiến này đánh rất tốt, ngay cả đám lão già ở thời thái cổ cũng bị kéo vào.
Thật sự là thánh nhân không chết, kẻ cướp càng ngày càng nhiều.
Các ngươi duỗi bàn tay dài như vậy làm gì?
âu Dương luôn cảm thấy mình đi từ bí ẩn này tới bí ẩn khác. Trong bí ẩn này có thêm bí ẩn khác giống như muốn bao phủ hắn vậy.
Hắn là người duy nhất quan sát toàn bộ quá trình của cuộc chiến chém tiên, tận mắt nhìn thấy Lý Thái Bạch chém tiên chết sạch.
Trận chiến khốc liệt để cho người ta hít thở không thông, cuối cùng kết thúc bằng cách thảm thiết nhất.
Tiên giống như mưa rơi xuống nhân gian, Lý Thái Bạch bỏ mình biến thành sống lưng của trời đất.
Hai phe, thậm chí ba phe đều không có ai thắng, mà tất cả mọi người đều đặt cược thắng bại ở ngàn vạn năm sau, chính là bây giờ!
âu Dương nhìn cây trụ đó, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bằng hữu của hắn đứng ở chỗ này vô số năm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn trời đất này. Làm sống lưng của trời đất nhưng cũng không phải chỉ chống đỡ trời đất thôi.
âu Dương nhìn bầu trời xanh thẳm, chưa từng có nghĩ bầu trời khiến cho tinh thần người ta thoải mái sẽ khiến hắn cảm thấy bị kiềm chế.
"Bầu trời này thật sự quá thấp!" âu Dương nhìn cây trụ trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm.
Không giống như âu Dương suy nghĩ nhiều, Lãnh Thanh Tùng nhìn cây trụ chỉ cảm thấy có nỗi lòng dâng lên. Khác với âu Dương, khi hắn nhìn cây trụ chỉ cảm thấy nó có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Từ nơi sâu xa, giống như trước cây trụ lớn đó có cơ duyên và khiêu chiến lớn đang chờ đợi hắn.
Nếu không phải huynh trưởng ở phía trước thì chỉ sợ hắn đã sớm bay qua, tìm hiểu mọi chuyện!
"Ngươi chờ cái gì? Chờ người ta cho thêm đồ ăn sao? Đi đi!" âu Dương nghiêng đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng đang tò mò, nói.
Lãnh Thanh Tùng hơi sững sờ, nhưng biết huynh trưởng đồng ý, hắn cúi đầu khẽ quát một tiếng rồi biến thành luồng ánh sáng xanh lá, bay về phía cây trụ.
âu Dương nhìn phía Lãnh Thanh Tùng bay đi, rồi liếc nhìn bầu trời xanh thẳm, nhếch miệng mỉm cười trào phúng.
Bí ẩn nối tiếp bí ẩn? Không vui nên lão tử không chơi!
Nếu đã không nghĩ ra, vậy thì ta không suy nghĩ nữa.
Các vị đã chuẩn bị xong chưa?
Lão tử muốn đá đổ bàn cờ của các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận