Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 332: Phật môn nhất định phải phân chia

Tiếng hừ lạnh của âu Dương đè tất cả những tiếng ồn ào xuống, nói ra lời sỉ nhục như vậy, bất kể là phái cấp tiến hay là phái bảo thủ đều tức giận không kiềm chế được!
Tiểu tử này từng câu từng chữ đều gọi con lừa trọc lâu như vậy, cũng không nhìn xem nơi này là địa giới của ai, thật sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Họ muốn cho âu Dương giáo huấn của người mạnh khóa nam, nhưng vừa nhìn thoáng qua Động Hư Tử đang nhắm mắt dưỡng thần, lại rụt cổ lại, chỉ có thể mãnh liệt lên án hành vi không biết tốt xấu này của âu Dương ở trong lòng.
âu Dương thì nhìn hai phe hòa thượng như nước như lửa, trong lòng đã có một vạn con thảo nê mã phi nhanh.
Ta nói làm sao Tứ sư thúc cả người đều phát ra ánh sáng vàng kia lại hảo tâm như vậy, vậy mà lại có suy nghĩ muốn mình đến làm con lừa trọc!!!
Lần đầu tiên gặp đã cảm thấy sư thúc này là một tên mặt trắng tâm đen, không nghĩ tới lại phúc hắc như vậy!
Vậy mà lại lừa mình như vậy!
Trò đùa quốc tế à?
Mình cộng hai đời lại cũng vẫn là một con chim non, phong hoa tuyết nguyệt gì đó cũng chưa từng thấy qua.
Dựa vào cái gì phải đến cái nơi quỷ quái này làm hòa thượng?
Dâng thân cho tiểu gia, tiểu gia còn kén lên kén xuống, vậy mà còn có người không muốn cho tiểu gia làm người?
Khóe mắt âu Dương giật một cái, nghĩ đến trên đỉnh đầu mình đội một cái ngói sáng loáng, cả đời ăn chay niệm Phật, thật sự không bằng mình trực tiếp về với cát vàng, mười tám năm sau lại là một người hảo hán!
“Cho dù hôm nay âu Dương ta chết, từ Đại Linh sơn tự nhảy xuống cũng sẽ không làm chủ trì đứng đầu chết tiệt!” âu Dương càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, chợt lớn tiếng.
Nếu để cho mình làm hòa thượng mới có thể cứu vớt Phật môn, còn không bằng để cho Tuệ Trí hủy diệt Phật môn rách này là được rồi!
Chết bao nhiêu con lừa trọc liên quan cái rắm gì đến ta, dù sao thì ta cũng không thể làm con lừa trọc!
Tuệ Trí nhìn âu Dương giống như con thỏ bị giật mình trước mắt, trong ánh mắt vốn lạnh lùng hiện lên hoang mang.
Thoạt nhìn tiểu tử này không giống như giả bộ, chẳng lẽ hắn thật không muốn tranh giành vị trí chủ trì đứng đầu Đại Linh sơn tự này với mình?
Chỉ cần lên làm chủ trì đứng đầu Đại Linh sơn tự này, chính là đại biểu cho toàn bộ Phật môn!
Tăng thêm vô số vinh dự và trở thành người đứng đầu Phật môn!
Tuệ Trí lắc đầu, ánh mắt lại dừng ở Kim Liên Công Đức mười hai cánh trên đỉnh đầu âu Dương, tiểu tử này diễn giống như vậy, thiếu chút nữa đã lừa gạt được mình.
Đội chí bảo Phật môn lại nói mình không có hứng thú với chuyện xuất gia, cũng chỉ làm ra vẻ khiêm tốn, muốn ba mời ba nhường, nâng cao danh dự cho mình mà thôi!
Tuệ Trí suy nghĩ cẩn thận tất cả những thứ này sau đó đột nhiên nhớ tới cảnh đại đệ tử Lăng Phong của chưởng giáo Thanh Vân tông bị mình đánh bại kia.
Kỹ năng diễn xuất vô cùng giống!
Rõ ràng bị mình dao động đạo tâm, lại giả vờ làm dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt làm cho người ta buồn nôn, âu Dương trước mắt và Lăng Phong kia quả thực giống nhau như đúc!
Thanh Vân tông này đều là một đám ngụy quân tử!
âu Dương thấy Tuệ Trí nhìn về phía đỉnh đầu mình, trong nháy mắt hiểu được trên đầu mình còn đội đóa Kim Liên mười hai cánh kia.
“Mau bỏ xuống! Mau bỏ xuống!” âu Dương lộ ra vẻ mặt cầu xin không ngừng vung tay, muốn đánh đóa Kim Liên trên đỉnh đầu xuống.
Nhưng tay xuyên qua Kim Liên giống như xuyên qua không khí, Kim Liên mười hai cánh vẫn vững vàng đứng ở đỉnh đầu của mình, như đang cười nhạo âu Dương.
“Việc ngươi làm con lừa trọc là đã được định rồi!”
âu Dương bị ép đến mức sốt ruột, một đường chạy chậm chạy tới trước mặt Động Hư Tử ở trước mặt bao nhiêu người, túm lấy chòm râu của Động Hư Tử, vẻ mặt âm trầm nhỏ giọng hỏi: “Lão gia hỏa, có phải ngươi đã biết từ lâu rồi không!”
Động Hư Tử bị túm râu mở mắt ra, nhìn Công Đức Kim Liên mười hai cánh trên đỉnh đầu âu Dương, nhịn không được mà phì cười một tiếng: “Ai u, ngươi làm gì vậy!”
“Đừng gây khó dễ cho lão tử! Mau lấy bóng đèn trên đỉnh đầu lão tử xuống!” Giọng nói âu Dương nghiêm nghị.
Động Hư Tử nắm lấy cổ tay âu Dương, cứu chòm râu của mình ra khỏi tay thằng nhóc này, không đợi âu Dương phản ứng lại Động Hư Tử đã giơ tay cố định hắn tại chỗ.
âu Dương bị cố định tại chỗ vừa định giãy thoát ra, nhưng trong lòng lại vang lên giọng nói uy hiếp của Động Hư Tử: “Đừng lộn xộn, nếu không ta không giúp ngươi chùi đít!”
Nghe đến đây, âu Dương mới thành thật trở lại.
Động Hư Tử đứng lên nhìn chung quanh một vòng rồi nhẹ giọng nói với tất cả mọi người ở đây: “Đây là chuyện nhà của Phật môn, vốn lão đạo ta không muốn mở miệng, nhưng nếu đã liên lụy đến đệ tử của Thanh Vân tông ta, vậy thì lão đạo ta phải nói cái gì đó!”
“Động Hư Tử! Ngươi đừng nghĩ ngươi chiếm được tu vi cao thâm là có thể tùy ý làm bậy ở Phật môn! Nếu chúng ta cùng tiến lên thì ngươi thật sự có thể giết toàn bộ chúng ta sao!” Một giọng nói vang lên trong đám người.
Động Hư Tử không thèm nhìn, giơ tay bắt lấy người nói chuyện, tiện tay vung lên ném người nọ ra ngoài đại điện.
“Bây giờ ta có thể nói chuyện không?” Động Hư Tử lễ phép hỏi Không Điệu.
“Thanh Vân chưởng giáo đức cao vọng trọng, kính xin chỉ giáo!” Không Điệu chắp tay trước ngực trả lời.
Động Hư Tử cười ha ha chỉ vào âu Dương: “Tiểu tử này chính là kẻ chuyên gây chuyện ở Thanh Vân tông ta, chuyện hắn không muốn, cho dù là ta cũng không ngăn cản được.”
Biểu cảm trên mặt Không Điệu trở nên thống khổ, vốn tưởng rằng đã thấy được một con đường khác cho Phật môn, nhưng lại bị Động Hư Tử ngăn cản ở trước người.
Động Hư Tử lại chuyển đề tài: “Nhưng hiện tại trên đỉnh đầu tiểu tử này có chí bảo Phật môn, nếu như chúng ta cứ như vậy mà rời đi thì đúng là vô lý. Không bằng thương lượng?”
Không Điệu nhảy dựng trong lòng, nhìn về phía Động Hư Tử, Động Hư Tử lại tiếp tục: “Chí bảo Phật môn cứ để hắn mang đi như vậy, e rằng về tình về lý đều không thích hợp, không bằng Đại Linh sơn tự phái vài người đi theo hắn? Một mặt có thể khuyên tiểu tử này xuất gia, một mặt cũng bỏ bớt được chuyện người khác nhớ thương đến chí bảo Phật môn?”
Không Điệu nuốt một ngụm nước miếng,: “Ý của Thanh Vân chưởng giáo là?”
Động Hư Tử gật đầu: “Ý của ta chính là nếu tiểu tử này cầm chí bảo Phật môn quay về, Phật môn có thể đông tiến!”
Nghe thấy Động Hư Tử nói như vậy, trong đại điện lại lâm vào sự yên tĩnh như chết.
Phật môn không thể đông tiến vì giao ước từ thời chiến Đạo Ma, việc này chính miệng Phật môn đã thừa nhận, đây cũng là nguyên nhân từ trước đến nay Phật môn không thể mở rộng ra phía ngoài!
Nhưng hiện tại Động Hư Tử lại mở miệng cho phép Phật môn đông tiến!
Nói cách khác, sau này Phật môn có thể tự do đi lại trong thiên địa!
Tin tức này bùng nổ khiến một đám hòa thượng đầu váng mắt hoa, cũng không thua gì tin Kim Liên Công Đức mười hai cánh xuất thế vừa rồi.
Loại chuyện tốt như bánh nhân thịt rơi từ trời xuống này, lại thật sự sẽ xảy ra?
Nhưng dù sao Không Điệu cũng đã sống lâu như vậy, hắn sẽ không tin tưởng Động Hư Tử lại tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ thả ra một lỗ hổng để Phật môn đông tiến.
Không Điệu nhìn Động Hư Tử trước mắt nhẹ giọng hỏi: “Điều kiện là gì?”
Động Hư Tử tiến lên một bước, sờ cái đầu trọc của Không Điệu có chút cảm thán: “Còn nhớ lần đầu tiên gặp, ngươi còn chưa tới đùi ta, nhưng ngươi không có chút đáng yêu nào như sư huynh của ngươi!”
Không Điệu đã lớn tuổi như vậy bị nhắc tới chuyện cũ khi còn bé ở trước mặt mọi người, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, vừa thẹn vừa giận: “Thanh Vân chưởng giáo xin tự trọng!”
Động Hư Tử cười ha ha đứng thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn Tuệ Trí rồi nói như đinh đóng cột:
“Giống như những gì tiểu tử này đã nói vừa rồi, Phật môn nhất định phải phân chia!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận