Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 459: Gió thổi chỉ có quỷ núi nghe

Thoát khỏi xiềng xích cũ của ngày trước, hôm nay mới biết ta là ta.
Bạch Phi Vũ cúi đầu cười thầm: “Người tu hành cả đời truy cầu ngộ đạo, chẳng qua chỉ là để nhận rõ bản thân mà thôi.”
Bây giờ hắn không phải là Lý Thái Bạch, cũng không phải Kiếm tiên đã từng trảm Tiên nhân, mà hắn chỉ là Bạch Phi Vũ, không phải là ai mà chỉ là hắn!
Tái tạo đạo cơ cũng có nghĩa là Bạch Phi Vũ có thể tu đạo lần nữa.
Khoảnh khắc khi tái tạo đạo cơ thì cảnh giới của Bạch Phi Vũ bắt đầu tăng lên nhanh chóng, nhưng cảnh giới tăng lên không gây ra bất kỳ thay đổi nào đối với nguyên khí thiên địa.
Bên trong đan điền, kinh mạch cũng không có bất kỳ chân nguyên của nguyên khí thiên địa chuyển hoá.
Nếu những người khác nhìn thấy nó, nhất định sẽ cảm thấy Bạch Phi Vũ bị điên rồi!
Cảnh giới cùng tu vi bổ trợ cho nhau, cảnh giới cao đến đâu mà không có một chút chân nguyên thì cùng với việc không tu luyện thì có gì khác biệt chứ?
Nếu như nói cảnh giới là để phân biệt người đứng trước mặt ngươi rốt cuộc là súng ngắn hay súng lựu đạn, thì chân nguyên chính là đạn dược bên trong của vũ khí.
Nếu như ngươi có một cỗ súng Gatling, nhưng không có đạn thì nhìn doạ người đến đâu cũng vô dụng, những người khác vẫn sẽ giết ngươi bằng súng bắn gà!
Chỉ tu tâm dưỡng tính lại không thể phi kiếm ngàn dặm lấy đầu người!
Nhưng Bạch Phi Vũ không biết điều đó, cảm nhận được cảnh giới đang tăng lên nhanh chóng thì trong nháy mắt hắn đã đến Nguyên Anh.
Mặc dù là Nguyên Anh, nhưng trong cơ thể lại không có một chút chân nguyên của nguyên khí thiên địa tạo thành, cho dù là chân khí cũng không có.
Có cảnh giới của Nguyên Anh, nhưng ngay cả Luyện Khí cũng đánh không lại.
Trong đan điền có vô số khí màu tím đang bốc lên ngưng tụ lại và tạo thành một viên đá quý hình dấu phẩy màu vàng tím.
Nhưng khoảnh khắc viên đá quý hình dấu phẩy ngưng tụ, Bạch Phi Vũ mở mắt ra và trong mắt như chứa đựng cả thiên địa.
Mặc dù không có một chút chân nguyên nào dao động, nhưng có một cỗ uy áp cực kỳ đáng sợ dâng lên trên người của Bạch Phi Vũ.
Khí màu tím vàng vô cùng cao quý đang dập dờn trước bộ quần áo màu trắng, khi đưa tay ra liền toả ra sự uy nghiêm vô tận.
Bạch Phi Vũ đã suy nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng nói: “Mưa!”
Vốn dĩ bầu trời đang trong xanh, nhưng trong chốc lát thì sương mù nhẹ nhàng xuất hiện, mưa phùn mịt mù.
Lời nói làm pháp lệnh, ngôn xuất pháp tùy.
Đây chính là năng lực của thần!
Không nhờ vào chân nguyên, không nhờ vào thuật pháp, chỉ cần nói ra liền có thể trở thành sự thật!
Đây cũng chính là quyền năng của thần mà chúng sinh trong thiên địa ban cho!
Bạch Phi Vũ hít một hơi thật sâu, tất cả dị tượng đều thu vào cơ thể hắn rồi liếc nhìn Điêu Mao đang khoá cổ Tịnh Tử, lập tức biến mất trong không trung.
Trong lòng Điêu Mao đang khóa cổ liền cảm nhận được, khi ngẩng đầu lên thì chủ nhân đã biến mất, hiển thánh đã kết thúc.
Điêu Mao đánh một bộ khôn quyền với Tịnh Tử đang nhe răng trợn mắt rồi nháy mắt ra hiệu với Tịnh Tử.
Tịnh Tử ngầm hiểu liền lè lưỡi lập tức ngã trên mặt đất, biến mất.
Ở trong mắt những người dân của Bình Thành, thú cưỡi của tiên tử là thần điểu ba màu, bất ngờ đối mặt với con hung thú kia đã lập tức quần ẩu như lưu manh rồi đánh chết con hung thú đó.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chộp lấy xác con hung thú đó rồi vỗ cánh bay lên, biến mất không thấy tăm hơi như chưa từng xuất hiện.
Bạch Phi Vũ lại phấn chấn đáp xuống đỉnh núi, âu Dương mặc quần áo màu xanh đã đứng đó đợi hắn.
“Đại sư huynh!” Bạch Phi Vũ đáp xuống, còn chưa kịp nói chuyện liền phát hiện trong mắt âu Dương tràn đầy sự mệt mỏi, thậm chí quần áo còn có chút ránh nát.
âu Dương đang dựa vào một cái cây lớn để nghỉ ngơi, hơi mệt mỏi mỉm cười với Bạch Phi Vũ rồi nói: “Thế nào? Thành công rồi sao?”
Bạch Phi Vũ gật đầu, nhìn âu Dương hơi nhếch nhác, đầu tóc hơi hỗn loạn, trên mặt có vết mồ hôi, viền quần áo còn hơi rách rưới, ánh mắt lạnh lùng nói: “Có người tới gây sự sao?”
Nhìn thấy giọng nói của Bạch Phi Vũ đột nhiên lạnh lùng, âu Dương không để ý cười nói: “Việc ngươi ngộ đạo đã thu hút rất nhiều người muốn chúc mừng, nói là muốn đến chúc mừng ngươi, nhưng ngươi ngộ đạo quan trọng như vậy, cho nên ta thay ngươi xua đuổi!”
Giọng điệu thoải mái, giống như vừa làm một việc nhỏ không đáng kể.
Nhưng Bạch Phi Vũ không hề biết, phía sau giọng điệu thoải mái của hắn rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.
âu Dương chưa bao giờ mệt mỏi như bây giờ, thậm chí có thể nói là nhếch nhác như vậy.
“Ai làm?” Bạch Phi Vũ hỏi.
“Này, tiểu tử ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Người ta đến đây là có ý tốt chúc mừng ngươi, còn mang theo lễ vật, ngươi nhìn này!” âu Dương từ trong ngực móc ra một cây thước rồi ném nó cho Bạch Phi Vũ.
Bạch Phi Vũ bắt lấy cây thước với vẻ mặt giật mình, không thể tin được nói: “Lượng Thiên xích? Yêu tổ đến sao?”
Đó chính là Yêu tổ!
Đã từng là Tiên!
Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương trước mặt, mấp máy môi khẽ nói: “Đại sư huynh... Đa tạ!”
“Tiểu tử ngươi khách sáo với ta làm gì? Cám ơn ta ngược lại làm ta cảm thấy hơi buồn nôn nha!” âu Dương bước đến muốn đánh đầu Bạch Phi Vũ, nhưng chân hắn mềm nhũn liền ngã về phía trước.
Trong chớp mắt Bạch Phi Vũ liền đỡ lấy âu Dương, âu Dương ôm lấy cổ của Bạch Phi Vũ rồi nói: “Sau này tiểu tử người làm việc lớn, phát đạt thì đừng quên lão tử là được.”
Bạch Phi Vũ lặng lẽ gật đầu, im ắng.
Hai người đã quen với việc im lặng, nhưng ngược lại âu Dương chưa phát hiện ra bất cứ điều gì.
Nhưng Bạch Phi Vũ giống như bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào âu Dương, trong một lúc lại không chịu nhìn đi chỗ khác, khiến âu Dương cảm thấy sởn tóc gáy.
âu Dương thầm nghĩ: “Tiểu tử này phong thần đầu óc phong liền xảy ra sự cố gì sao?”
Mãi cho đến khi hai sủng vật ồn ào trở về, Bạch Phi Vũ mới giống như lấy lại tinh thần liền thu lại ánh mắt của mình.
Tịnh Tử nôn tiểu hồ ly ra khỏi bụng, âu Dương liền cẩn thận bế tiểu hồ ly lên rồi nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: “Bây giờ ngươi biết phải làm gì không?”
“Ta đại khái là biết, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đầu mối, ta còn muốn đi dạo xung quanh!” Bạch Phi Vũ thành thật trả lời.
âu Dương gật đầu nói: “Vậy còn một chặng đường dài phía trước, bên này ta vừa mới thay ngươi thu xếp một chút, người ở đây cũng rất nhiệt tình.”
Bạch Phi Vũ lắc đầu nói: “Mặc dù bây giờ tu vi không còn, nhưng cho dù đánh không lại thì ta cũng không thể ở lại!”
Tái tạo Đạo Cơ, cảnh giới trở lại, nhưng Bạch Phi Vũ bây giờ lại hoàn toàn không giống với các tu sĩ ở giữa thiên địa.
Cho dù đánh không lại thì vẫn rất tự tin có thể chạy trốn.
âu Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Phi Vũ, sau đó nâng tay vỗ vai Bạch Phi Vũ, hài lòng nói: “Không hổ là sư đệ của âu Dương ta, ha ha ha, đi thôi, chúng ta nhìn xem nhân gian này còn có thứ gì tốt!”
Gió núi bất ngờ thổi, ngự chó bay đi.
Áo quần màu xanh thoải mái rơi vào trong mắt Bạch Phi Vũ, nghênh đón hoàng hôn mà đi.
Chim xanh đậu lên vai Bạch Phi Vũ nghiêng đầu nhìn chủ nhân, nó có thể nhìn ra tâm tình rất hỗn loạn của chủ nhân lúc này.
Bạch Phi Vũ vuốt thẳng lại bộ lông của chim xanh, đôi mắt không hiểu sao nóng lên, quay đầu lại cảm thấy hôm nay gió cát hơi lớn.
Hắn nhún vai, giọng nói hơi nghẹn ngào nhìn chim xanh khẽ nói: “âu Dã Tử, cám ơn ngươi!”
Thật lâu sau, tâm tình của Bạch Phi Vũ mới bình tĩnh lại, quay đầu ngự chó bay lên phía trước, nhìn theo bóng dáng của âu Dương mà nhẹ giọng nói, nhưng lại như không nói gì.
Lúc này hoàng hôn trước mắt thu lại ánh sáng, trăng sáng treo cao.
Gió thổi chỉ có quỷ núi nghe, không biết làm sao nói với người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận