Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 66: Lão Hoàng đế phản sát

Thường Hiểu Nguyệt vừa định đứng lên ngăn Lãnh Thanh Tùng lại, Lãnh Thanh ‌Tùng chỉ mới Kết Đan kỳ, nếu cương ngạnh đột phá phong ấn của mình như vậy thì thân thể có thể sẽ bị hủy!
Vừa đứng lên, uy áp huy hoàng từ trên thân Lãnh Thanh Tùng bắn ra, kiếm ý vô thượng từ trên thân Lãnh Thanh Tùng bay lên!
Phong ấn vốn do Thường Hiểu Nguyệt bày ra trong nháy mắt đã bị cỗ kiếm ý này xông phá, Thường Hiểu Nguyệt bị phong ấn phản phệ, chỉ thấy yết hầu ngòn ngọt, phun máu tươi xuống váy dài đỏ chót trên người.
Thường Hiểu Nguyệt hoảng sợ nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng đứng ở đó, bây giờ Lãnh Thanh Tùng ở trong mắt Thường Hiểu Nguyệt hoàn toàn chính là một thanh kiếm!
Một thanh tiên kiếm có thể phá vỡ trời đất!
Uy áp vô thượng kia để cho một Hợp Thể kỳ như Thường Hiểu Nguyệt cũng cảm giác một trận tim đập nhanh!
Kiếm uy như vậy lại là do tu sĩ chỉ mới Kết Đan kỳ phát ra sao? Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lãnh Thanh Tùng, trong lúc nhất thời cứng đơ tại chỗ.
Mà Lãnh Thanh Tùng đứng ở đó, kiếm ý tán phát quanh‌ thân lôi cuốn sát ý giống như thủy triều đập tan bốn phía.
Bàn đá xanh bốn phía thuyền hoa bị tung bay, tuyết lớn vốn bay lả tả trên trời bị kiếm ý đánh bay khỏi tầng mây.
Bốn phía đại điện có vô số ngự lâm quân, cung nữ, thái giám bị cỗ uy áp này xung kích đến hôn mê.
Mà xung quanh lão Hoàng đế, khí vận Kim Long màu vàng kim nhàn nhạt đỡ được kiếm uy huy hoàng này!
Kiếm quang sắc bén trực tiếp xóa tan mây mù, xua tan tuyết lớn, đồng thời chiếu sáng toàn bộ hoàng thành!
Toàn bộ trường kiếm trong hoàng thành đồng thời ông ông cộng hưởng, dường như đang kích động chờ mong cái gì đó!
Lãnh Thanh Tùng chỉ cảm thấy tất cả xương cốt của mình đều đang rung động, trong màng nhĩ vang lên vô số tiếng đâm rách nổ tung, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ thấy được một mảng ánh kiếm sắc bén.
Đột nhiên một tiếng tim đập làm cho tinh thần Lãnh Thanh Tùng chấn động.
Kia là tiếng nhịp tim của mình!
Nhưng ngay giây Lãnh Thanh Tùng giật mình, nhịp tim cũng nhảy như kiếm trong lòng mình vậy!
Đạo của mình là kiếm chính là ta, ta chính là kiếm!
Tâm của mình đang biến thành một thanh kiếm!
Mà tại thời khắc này, Lãnh Thanh Tùng có thể cảm giác được mình dường như đã hóa thân thành thanh kiếm sắc bén nhất thế gian này, có thể chặt đứt tất cả, thậm chí ngay cả thời gian cũng có thể chặt đứt!
Trên bầu trời có vô số Huyền Hoàng chi khí rơi xuống, tiếng sấm cuồn cuộn rền vang, kiếm ý vô tận tản ra từ trên thân Lãnh Thanh Tùng dường như bị Thiên Đạo áp chế! ‌
Thanh kiếm mạnh như vậy ‌không nên xuất hiện trên đời này.
Thiên Đạo không cho phép! ‌
Nhưng đã chạm đến đầu bên kia biên giới, Lãnh Thanh Tùng tự nhiên không chịu từ bỏ, thân mình giống như đứng ở bên trong thế giới do ánh sáng vàng tạo thành.
Vô số Thiên Đạo chí lý đang xẹt qua trước mắt của mình, mỗi một chí lý đều đại biểu cho cực hạn của đạo, nhưng Lãnh Thanh Tùng giống như không nghe thấy mà chỉ nhìn duy nhất cánh cửa lớn đang đóng chặt.
Lãnh Thanh Tùng có thể cảm giác được phía sau cánh cửa có đồ vật gì đang kêu gọi mình, nhưng ‌cánh cửa này thật sự quá khổng lồ, to lớn đến nỗi hắn chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Lãnh Thanh Tùng chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng vàng kim bốn phía bị bàn tay này nhẹ nhàng nắm chặt.
"Chém!"
Lãnh Thanh Tùng giống như chân tiên, sắc mặt bình tĩnh nhìn cánh cửa to lớn trước mặt khẽ quát một tiếng, rồi nhẹ nhàng vung trường kiếm do ánh sáng vàng kim vô tận trong tay hóa thành.
Kiếm uy vô thượng đâm vào cửa lớn, cánh cửa to lớn bị kiếm quang trảm mà ông ông cộng hưởng! ‌
Sau một khắc, toàn bộ cửa lớn đã bị Lãnh Thanh Tùng chém thành hai đoạn, giữa vô số mảnh vỡ, mắt Lãnh Thanh Tùng chỉ thấy mỗi đạo duy nhất thuộc về mình!
Giữa trời đất, vô số Huyền Hoàng chi khí bị Lãnh Thanh Tùng hấp thu, cả người đứng đó như rơi vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích.
Quanh thân bốc lên luồng khí huyền ảo, vô số phù văn đạo vận lưu chuyển trên người Lãnh Thanh Tùng.
Ngộ đạo!
Cảnh giới cuối cùng mà người tu hành tha thiết ước mơ cả đời là có thể chạm đến đạo, lại được một Kết Đan kỳ như Lãnh Thanh Tùng chạm tới!
Nhưng tất cả mọi người không không ai thấy có một tia khí vận thuộc về Đường Quốc đang tách khỏi thân Lãnh Thanh Tùng.
Nhân quả của Lãnh Thanh Tùng đang bị hắn tự tay chặt đứt!
Tất cả mọi người ở đây chỉ là người bình thường, bọn họ chỉ thấy cô gái áo trắng kia vốn đang ngồi trên thuyền hoa chậm rãi đứng lên, sau đó thì đứng bất động, sau đó nữa thì vô số bàn đá xanh bắn ra bốn phương tám hướng.
Lão Hoàng đế nằm ở trên giường thấy Lãnh Thanh Tùng mặc váy trắng thì không hiểu sao có chút quen thuộc, một cảm giác quen thuộc đến từ huyết mạch tương liên, để mẹ góa con côi nhiều năm như lão Hoàng đế cảm giác được sự thân thiết.
Mà ở bên cạnh lão Hoàng đế, Huyên Nhi nhìn dáng người quen thuộc trước mắt thì sợ hãi đến run rẩy, Huyên Nhi điên cuồng gào thét ở trong lòng: "Vì sao! Vì sao! Lúc này tuyết vừa mới rơi sao bọn họ đã tới!"
Bị hắn thấy hết rồi! Vẻ mặt khi mình rúc vào lòng lão Hoàng đế cũng bị Lãnh Thanh Tùng đã trở thành tiên nhân thấy được!
Vẻ mặt Huyên Nhi trở nên dữ tợn, khí chất ung dung vốn cố lập ‌tức phá thành mảnh nhỏ, bây giờ tâm tư nàng điên cuồng lưu chuyển, điên cuồng muốn nghĩ ra đối sách!
Mà Thường Hiểu Nguyệt bên cạnh Lãnh Thanh Tùng tự nhiên biết rõ trạng thái bây giờ của hắn, nàng che ngực cố nén phản phệ đứng ở trước người Lãnh Thanh Tùng thay hắn hộ pháp.
Loại chuyện ngộ đạo này đối với người tu hành mà nói là một chuyện lớn, dường như suốt đời đều chưa chắc có thể chạm tới một lần.
Việc tu hành của bản thân là cực ‌kỳ trọng yếu, Thường Hiểu Nguyệt sẽ không cho phép Lãnh Thanh Tùng bị quấy rầy lúc này!
Huyên Nhi đã triệt để rơi vào điên cuồng, nàng dường như có thể nhìn thấy mình bởi vì lừa gạt tiên nhân mà một lần nữa bị đánh về nguyên hình, một lần nữa quay về cuộc sống lang bạt giang hồ ăn bữa hôm lo bữa mai trước đây!
Không có khả năng, cho dù ta chết cũng không nguyện ý một lần nữa quay lại cuộc ‌sống đó!
Huyên Nhi cắn răng, quay đầu về phía lão Hoàng đế la lớn: "Bệ hạ, mau giết bọn họ! Bọn họ là thích ‌khách!"
Sắc mặt lão Hoàng đế bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt giống như hoá ‌ma, dường như Huyên Nhi bây giờ mới là chân thật còn nữ nhân giả vờ giả vịt kia chỉ là ảo giác.
"Quả nhiên, người hạ tiện sớm muộn cũng sẽ lộ ra dáng vẻ hạ tiện vốn có!" Lão Hoàng đế bình tĩnh làm cho Huyên Nhi sững sờ.
Nàng lập tức móc ra chủy thủ nhào vào trong ngực lão Hoàng đế.
"Không ai có thể làm cho ta một lần nữa trở lại cuộc sống đó, ngay cả hoàng đế cũng không được!" Huyên Nhi đâm thanh chủy thủ vào lồng ngực lão Hoàng đế nhưng vẻ mặt lão Hoàng đế vẫn bình tĩnh như cũ.
Lão Hoàng đế có chút thương hại đưa tay nắm lấy cằm thiếu nữ, nhẹ giọng nói ra: "Ngươi cảm thấy ta sẽ đơn giản mà tin tưởng ngươi như vậy? Ta tin tưởng chỉ có thân thể trẻ trung của ngươi!"
Huyên Nhi lập tức cứng đờ nguyên tại chỗ, lục phủ ngũ tạng của mình đột nhiên đau đớn dữ dội, kinh hãi nhìn khuôn mặt trầm như nước của lão Hoàng đế, cuống quít muốn rời khỏi người lão Hoàng đế lại bị lão Hoàng đế một phát bắt được.
"Ta đã quá già rồi, ta vốn là muốn chiếm cứ thân thể tiên nhân kia nhưng không còn kịp rồi, cho nên thân thể của ngươi ta đành nhận!" Lão Hoàng đế nhẹ giọng nỉ non bên tai Huyên Nhi.
Huyên Nhi chấn động toàn thân vừa định nói cái gì, lão Hoàng đế lại nắm chặt chủy thủ trên tay nàng, mang trên mặt vẻ trào phúng, giọng đứt quãng nói: "Cái hoàng cung này là của ta, cái gì cũng chạy không thoát con mắt của ta, những chuyện cẩu thả của ngươi, thật sự cho rằng ta không nhìn thấy sao?"
Mặc dù nữ tử trước mắt tâm cơ rất sâu nhưng ở trong mắt lão Hoàng đế đã sống mấy chục năm thì vẫn còn quá non nớt, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn đến bây giờ chỉ vì tiên nhân sau lưng nàng mà thôi.
Huyên Nhi còn muốn giải thích nhưng đầu óc mình càng ngày càng nặng, không cam lòng quay đầu về phía Lãnh Thanh Tùng mở to miệng, vừa định lên tiếng lại bị lão Hoàng đế dùng chút sức lực cuối cùng bịt miệng lại.
Thiếu nữ nhắm mắt lại, sau một khắc đôi mắt lần nữa mở ra, bên trong hai con ngươi lăng lệ lộ ra vẻ hung ác dị thường, một cỗ uy áp chỉ thuộc về Hoàng giả từ trên người thiếu nữ truyền ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận