Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 272: Người đánh cờ và quân cờ

âu Dương hỏi ra vấn đề này, thật sự chính là muốn xác nhận một việc với lão tộc trưởng ở trước mặt.
Vào vài ngàn năm trước dẫn Hồ Vân đến Cửu U, chính mình có phải sẽ một lần nữa du hành đến trên dòng thời gian kia hay không!
Hỏi ra vấn đề này, là bởi vì âu Dương giờ đã hiểu ra thêm một ý nghĩa khác về sự tồn tại của cái hệ thống này trên người chính mình.
Vốn tưởng rằng chỉ có hai công dụng là nối máy nhận lấy giá trị chân khí, hoặc là tra tin tức của những tu sĩ khác.
Trên thực tế, công dụng chân chính quan trọng nhất chắc là để cho chính mình đi sửa chữa dòng thời gian.
Sửa chữa dòng thời gian sai lầm, chỉnh nó trở lại phương hướng chính xác!
Tác dụng càng lớn của cái hệ thống này chắc là giống như một cái máy sửa chữa đồ vật vậy!
Chẳng qua, thứ sửa chữa chính là dòng thời gian của trời đất mà thôi!
Nếu thật sự là như vậy, một ý nghĩ khác làm cho âu Dương cực kỳ sợ hãi chợt xông ra từ trong đáy lòng.
Nếu như hệ thống của mình là một cái máy sửa chữa thời gian, vậy đến cùng là ai đã làm ra cái máy sửa chữa này?
Đến cùng là loại tồn tại như thế nào mới có thể sở hữu dạng sức mạnh nghịch thiên có thể du hành xuyên thời gian này!
Nếu là như vậy, đến cùng là làm cách nào để phán định dòng thời gian đó là sai lầm, và làm sao phán định đã sửa chữa thành dòng thời gian chính xác!
âu Dương chỉ cảm thấy mình giống như một quân cờ hết sức quan trọng đang từ từ thúc đẩy thời gian phát triển vậy, mà một khi hệ thống phán định thời gian bị sai lầm thì sẽ do chính mình đi sửa!
Khi lần đầu tiên mình xuyên việt, còn có sau khi Hồ Vân đưa cho mình một lần xem đạo kia.
âu Dương mơ hồ cảm giác được hệ thống trên người của chính mình có chút không đúng, hệ thống trên người của mình chắc chắn có một thân phận rất lớn.
Còn mình chính là một con bài trong ván bài này.
Bây giờ sư phụ nhà mình đang hòa làm một thể cùng với hệ thống, nên có thể thỉnh thoảng làm ra những thao tác gây xáo trộn hệ thống, nhưng loại thao tác này lại có thể kéo dài bao lâu đây.
Hay là sư phụ nhà mình hòa làm một trong hệ thống, có thể cũng là một phần trong kế hoạch của tồn tại kia hay không.
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ!
âu Dương nhìn chòng chọc vào lão tộc trưởng ở trước mắt, giống như muốn hắn xác nhận chuyện này.
Đó chính là tất cả mọi chuyện mà chính mình đang làm bây giờ đều được lên kế hoạch tốt bởi một tồn tại không biết tên khác đúng hay không! Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của âu Dương, lão tộc trưởng lại lắc đầu và nói ra: "Từ Thượng Cổ tới nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài!"
Không phải? Không phải ta?
Nghe được lời này của lão tộc trưởng, đầu tiên là trong đầu của âu Dương hiện lên một tia ngạc nhiên và sau đó là mừng rỡ!
Khi ở trước Vong Xuyên hà nghe được con ếch xanh cá nheo kia nói đã từng gặp phải một người có được sức mạnh giống mình.
Ở trong lòng của âu Dương đã ngầm thừa nhận là mình du hành đến thời mà Hồ Vân còn bé, sau đó mình đích thân dẫn theo Hồ Vân đi vào Cửu U để trợ giúp Hồ Vân giải quyết chuyện có họ nhưng không có tên kia.
Mặc dù ếch xanh cá nheo lắc đầu phủ nhận chuyện lão đạo sĩ mặc áo xanh, nhưng trong lòng của âu Dương vẫn không từ bỏ loại nghi ngờ này.
Thẳng đến khi nghe được câu trả lời phủ định một lần nữa từ trong miệng của lão tộc trưởng ở trước mặt, cả người của âu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, vốn tâm trạng đang căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
Lão tộc trưởng nhìn vào âu Dương đang thở phào nhẹ nhõm mà nói: "Chẳng qua ngài đã nhắc tới chuyện này, có người nhờ ta nói hộ với ngài một câu!"
Tâm trạng của âu Dương vốn đã buông lỏng xuống thì trong nháy mắt lại trở nên căng thẳng, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào lão tộc trưởng ở trước mắt.
Lão tộc trưởng giống như đang chìm vào trong ký ức dài lâu của mình, dù sao thời gian cách nhau đã quá xa xưa.
Với tốc độ làm việc như vậy, làm cho âu Dương đang sốt ruột muốn mở xương sọ của lão nhân ở trước mặt và chính mình tự đi tìm!
Cuối cùng lão tộc trưởng nhìn vào âu Dương rồi chần chờ mà mở miệng nói ra: "Người chơi cờ chỉ có thể là người đứng xem, còn quân cờ mới chân chính là người chủ đạo ván cờ!"
Người chơi cờ chỉ có thể là người đứng xem, còn quân cờ mới chân chính là người chủ đạo ván cờ!
âu Dương nghe được câu này, ở trong lòng thì thầm lặp đi lặp lại mấy lần.
Nếu ví trời đất như một bàn cờ thì những tồn tại tối cao với sức mạnh đáng sợ chính là những người đánh cờ.
Bọn họ bày binh bố trận quân cờ trên bàn cờ trời đất, mà bên thắng sẽ tiếp tục đi tới, còn kẻ thua lại gửi gắm hy vọng vào sự sắp đặt của mình có thể lật ngược thế cờ cho chính mình!
Mà vạn vật chúng sinh chính là quân cờ trong tay của bọn họ, chính mình và những người khác cũng đều là như thế.
Nhưng mặc dù người đánh cờ có thể sắp đặt trời đất, nhưng mà người đánh cờ chỉ có quyền đặt quân cờ chứ không có quyền điều khiển hướng đi của quân cờ?
Cho nên sau khi đặt quân cờ xuống, quyền chủ đạo sẽ được nắm giữ ở trong tay của chính quân cờ?
Trong nháy mắt, âu Dương đã suy nghĩ rõ ràng những điều này, nhưng mơ hồ lại bị mình bỏ sót cái gì, trong thời gian ngắn âu Dương nghĩ không ra là mình rốt cuộc đã bỏ sót cái gì.
Sư phụ của lão đầu tử nhà mình rốt cuộc là ai?
Lại có thể sắp đặt cho tới bây giờ, còn tính ra chính xác mình sẽ đến chỗ này, thậm chí còn để lại cho mình một câu nói như vậy!
Ở trong lòng của âu Dương thầm than thở, từ trên danh nghĩa mà nói, sư tổ của chính mình đến cùng là đại lão có được loại khả năng thông thiên nào.
âu Dương chợt sững sờ tại chỗ, một cái ý nghĩ to gan toát ra từ trong đáy lòng của mình.
Có khi nào sư phụ của Hồ Vân là người có cùng sức mạnh với chính mình lại chính là người chủ đạo bắt đầu tất cả những chuyện này hay không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức lan tràn toàn bộ trong đầu của âu Dương như là cỏ dại.
Chờ trở lại Thanh Vân tông, mình phải hỏi thật kỹ lão đầu tử Động Hư Tử về vị sư tổ thần bí kia mới được.
Thứ gì cũng muốn che giấu, hắn không muốn là nhất định sẽ không nói, mình phải giúp hắn sửa chữa cái tật xấu này mới được!
Nhưng đối với chính mình bây giờ là còn quá sớm để tiếp xúc với những thứ gắn liền với thời gian này.
Ánh mắt của âu Dương rơi vào trên người của lão tộc trưởng ở trước mắt rồi nhẹ giọng hỏi: "Nếu ngươi đã gặp qua hai người kia, chắc phải biết mục đích mà bọn họ lại tới đây là cái gì chứ?"
Lão tộc trưởng nhẹ gật đầu mà nói ra: "Có họ nhưng không có tên sao? Chẳng lẽ thiếu gia cũng là vì điều này mới đi vào Cửu U?"
âu Dương không có trả lời mà chỉ tiếp tục hỏi: "Bọn hắn làm như thế nào?"
Thấy âu Dương không trả lời, lão tộc trưởng tự nhiên là không có hỏi nhiều mà chỉ mở miệng nói ra: “Nếu muốn giải quyết chuyện có họ nhưng không có tên này, tự nhiên là phải làm chuyện để trời đất này thừa nhận, từ đó mới có thể làm cho trời đất thừa nhận người này?"
“Vậy tiểu đạo sĩ kia đã từng làm chuyện gì mà đạt được trời đất thừa nhận?” âu Dương gấp không thể chờ mà hỏi theo.
Ánh mắt của lão tộc trưởng rơi vào sợi dây thừng giắt ở thắt lưng âu Dương rồi nói: “Thiếu gia, trước khi hai người kia tới, toàn bộ Cửu U còn ở vào trong một mớ hỗn loạn. Những thần hồn nuốt chửng lẫn nhau, tất cả thành trì được tiên nhân để lại đều bị phá hủy thành đống đổ nát."
“Ý của ngươi là, những xác ướp trên trụ nâng trời kia, trên thực tế là kiệt tác của bọn họ?” âu Dương tỏ ra nghẹn ngào và nói.
Lão tộc trưởng than thở nói: "Tuy hai người kia cũng không phải là tiên nhân, nhưng lại giống như tiên nhân vậy, đến nay đều để cho ta không thể quên kiến ​​thức thâm sâu bên trong cặp mắt của vị kia và sự trong sáng ngốc nghếch trong đôi mắt của tiểu đạo sĩ."
Hồ Vân và sư phụ của Hồ Vân được lão tộc trưởng đánh giá rất cao.
Lão tộc trưởng nói xong thì vẫy tay về phía âu Dương, sợi dây thừng đang giắt ở thắt lưng của âu Dương chợt bay ra mà không chịu sự điều khiển của âu Dương và rơi vào trong tay của lão tộc trưởng.
"Cửu U có thể được như ngày hôm nay, đều là nhờ vào kiệt tác của vị kia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận