Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 136: Kiếm tu không đứng trên cây còn có thể gọi là kiếm tu sao?

Sau lưng Lý Thái Bạch có một nam nhân khoác áo xanh, đối phương thường hay líu lo không ngừng nói mấy lời mà hắn không hiểu.
Hắn nói hắn tên âu Trị Tử, mạnh hơn âu Dã Tử một chút.
Nếu như là người bình thường ở trước mặt Lý Thái Bạch hắn thì lúc này thi thể đã lạnh.
Nhưng Lý Thái Bạch lại có thể nhịn, thậm chí khi nam tử áo xanh gõ trán hắn, hắn vậy mà không nghĩ tới chuyện rút kiếm chém rụng cái tay kia.
Cũng bởi vì hắn luyện kiếm trong sân viện cắm đầy kiếm, người khác đều ngưỡng mộ kiếm pháp và kiếm ý của hắn, chỉ có nam tử áo xanh mở miệng hỏi:
"Đùa nghịch lâu như vậy có mệt hay không Tiểu Bạch?"
Câu nói này khiến Lý Thái Bạch kinh ngạc, hắn luôn có bộ dạng người sống chớ gần, như là Thiên Sát Cô Tinh, thế mà nam tử áo xanh trước mắt lại giống như lão hữu lâu lắm, chung đụng hòa hợp một cách dị thường.
Nhưng nam tử áo xanh như bị tâm thần phân liệt, tính cách đột nhiên thay đổi, nói mình là âu Dã Tử.
Mà âu Dã Tử cùng mấy tôi tớ bên cạnh thận trọng phục thị hắn, sợ khiến hắn không cao hứng.
Đây mới là bộ dạng của người bình thường khi thấy hắn, kinh sợ khi ở gần mới là cảnh tượng quen thuộc.
Nhưng nhìn âu Dã Tử trước mắt bưng trà rót nước cho mình như tôi tớ, Lý Thái Bạch liền bắt đầu hoài niệm âu Trị Tử thích vui đùa kia.
Người kia không quy củ lại có vẻ thân thiết với hắn mới là người khiến hắn thấy thoải mái.
Còn âu Dã Tử trước mắt chỉ có sự kính sợ cùng thành kính với tiên nhân.
Đối với tiên nhân, dù Lý Thái Bạch đã mưa dầm thấm đất, biết tiên nhân thần thánh không thể xâm phạm nhưng trong lòng không hề có kính ý.
Kiếm tu đều là tự đại, thậm chí còn cho rằng kiếm trong tay mình mới là tiên!
Nam tử áo xanh nói âu Trị Tử mạnh hơn âu Dã Tử một chút nhưng trong mắt Lý Thái Bạch, âu Trị Tử không chỉ mạnh hơn âu Dã Tử một chút.
Lúc nam tử áo xanh biến thành âu Trị Tử, Lý Thái Bạch cảm nhận được tình cảm chưa từng có từ âu Trị Tử.
Đó là sự ôn nhu xuất phát từ bản tâm, ôn nhu xem lẫn trong những tiếng cười đùa tí tửng, động thủ động cước, tiểu đả tiểu nháo.
Trời sinh mẫn cảm với cảm xúc nên Lý Thái Bạch cảm nhận được cảm giác âu Trị Tử mang đến cho mình.
Từ khi sinh ra đã được gia tộc bồi dưỡng trở thành một thanh kiếm sắc bén.
Thiên phú dị bẩm của Lý Thái Bạch hắn cũng không để cho gia tộc thất vọng, hai tuổi cầm kiếm tới nay không biết thế nào đối thủ.
Thậm chí cho tới bây giờ, chỉ cần hắn ra tay liền có thể biết được cực hạn của đối thủ ở đâu!
Trong quá trình tu luyện với cường độ cao, những tình cảm mà gia tộc cho rằng vướng víu đều bị cấm xuất hiện trên người Lý Thái Bạch.
Hiện tại Lý Thái Bạch là đại kiếm sĩ đứng đầu trong Triều Ca, cũng là vinh quang của toàn gia tộc!
Trường kiếm bên hông hắn đã lâu chưa được rút ra, trên thế giới này đã không còn đối thủ đáng giá cho hắn rút kiếm!
Phía dưới tiên nhân, hắn đã chạm đến cực hạn, còn tiên nhân thì lại là tồn tại không thể xâm phạm.
Lý Thái Bạch cảm giác được trường kiếm bên hông cùng Vô Cấu kiếm tâm của bản thân đang chậm rãi rỉ sét.
Cho nên âu Dương đột nhiên xuất hiện khiến cho Lý Thái Bạch có thêm một chút vui thú.
Lúc này mọi chuyện trong gia tộc đã do Lý Thái Bạch quyết định, áo xanh cũng là tôi tớ mà Lý Thái Bạch chính miệng muốn.
Ầm!
âu Dã Tử ném chậu nước xuống đất, tức hổn hển mở miệng mắng:
"Đồ chó hoang, vậy mà để cho ta bưng nước rửa mặt?"
Áo xanh trước mặt phi tới hung hăng đập đầu vào trán Lý Thái Bạch.
Nếu để cho người ngoài thấy được cảnh này, e là kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm.
Cụng đầu đại kiếm sĩ đứng đầu trong Triều Ca?
Người bình thường có thể quỳ gối cách Lý Thái Bạch mấy trượng đã muốn cảm tạ trời đất rồi!
Thế giới này rất hà khắc về mặt đẳng cấp.
Lý Thái Bạch vốn là quý tộc trong Triều Ca, hiện là Đại Kiếm Sĩ đứng đầu, xem như thành chủ gặp mặt cũng sẽ hành lễ!
Lý Thái Bạch bị cụng đầu cũng không giận, chỉ vuốt vuốt cái trán, uể oải nhìn âu Dương lại toát ra khí chất quen thuộc kia mà mở miệng nói:
"Ngươi trở về rồi, âu Trị Tử!"
âu Dương nhìn Lý Thái Bạch có vẻ uể oải, áo quần xốc xốc, cầm bầu rượu trong tay, trường kiếm cắm nghiêng ngả bên hông.
Một bộ dạng lôi thôi như tửu qủy, đừng nói phong phạm của Kiếm tiên, dù kiếm tu bình thường cũng có vẻ ngoài tốt hơn Lý Thái Bạch trước mắt.
âu Dương nhìn Lý Thái Bạch, nghi ngờ mở miệng hỏi:
"Sao ngươi biến thành cái dạng này rồi?"
Mình và âu Dã Tử dùng chung một thân thể, thời điểm mình có thể tỉnh lại đều là thời điểm phát sinh chuyện trọng yếu.
Ngày thường bồi tiếp Lý Thái Bạch vẫn là âu Dã Tử.
Cho nên vì sao Lý Thái Bạch biến thành kẻ lôi thôi thế này âu Dương cũng không biết.
Lý Thái Bạch đổ một ngụm rượu vào miệng, không cảm thấy gì quan trọng nên đáp:
"Ta đã đụng chạm đến cực hạn của kiếm đạo, trên thế gian này đã không có kiếm đạo đáng cho ta theo đuổi."
"âu Trị Tử, ngươi tin không? Có đôi khi vô địch cũng là một loại tịch mịch!"
Lý Thái Bạch dùng giọng điệu bình thản nhất nói lời trang bức.
âu Dương thì có chút nhức đầu nhìn Lý Thái Bạch không còn đấu chí trước mắt, không phải Động Hư Tử nói Lý Thái Bạch sẽ trở thành Kiếm tiên chém hết tiên nhân sao?
Bộ dạng suy bại thế này còn có thể trảm tiên?
Qua mấy năm nữa chắc giết gà cũng phải tốn sức.
âu Dương suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói ra:
“Tiểu Bạch, đi ra ngoài đi!”
"Đi ra ngoài?"
Lý Thái Bạch khó hiểu.
"Đúng, đi xem thế gian, ta đi cùng ngươi! Rót cho ta chút nước, ta sắp chết khát!"
âu Dương kéo áo Lý Thái Bạch, đặt mông ngồi trên ghế nằm.
Lý Thái Bạch nâng bình trà lên, tay chân vụng về rót cho âu Dương một chén nước.
âu Dương tiếp nhận ly nước trà Lý Thái Bạch đưa rồi uống một hơi cạn sạch, con ngươi đảo một vòng, tiếp tục nói:
"Tiểu Bạch, ngươi bây giờ không có khí thế mà kiếm tu nên có!"
"Cái gì là khí thế mà kiếm tu nên có?"
Lý Thái Bạch hứng thú hỏi.
"Kiếm tu không trang bức còn là kiếm tu sao?
Ngươi xem bộ dáng lôi thôi của mình đi, không biết sửa soạn lại sau đó dùng lỗ mũi nhìn người, chứ bộ dạng này mà còn không biết xấu hổ nhận mình là kiếm tu?"
âu Dương thành thật nói nói.
Lý Thái Bạch chăm chú suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
"Phải làm thế nào?"
Khóe miệng âu Dương treo một nụ cười xấu xa:
"Bắt đầu từ viết nhật ký nha! Viết lại những ý nghĩ trang bức, sau đó đi thực hiện, chờ ngươi hoàn thành hết sẽ trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ!"
Lý Thái Bạch gật đầu, hắn say mê tại kiếm đạo, hiện tại kiếm đạo tới cực hạn, hoàn toàn nên có khí tràng của người đứng đầu kiếm đạo!
"Nào, cầm giấy bút đến!" âu Dương hào khí nói.
Lý Thái Bạch nghe lời như một cô vợ nhỏ, vào thư phòng mang giấy bút ra.
âu Dương múa bút như rồng cuốn, viết xuống một câu xiêu vẹo:
"Ta là ai? Ta chính là kiếm tu soái nhất, vô địch thế gian, vạn chúng chú mục, Lý Thái Bạch!"
Sau đó hài lòng đưa cho Lý Thái Bạch rồi nói:
"Đứng trên cây niệm đi!"
"Tại sao phải đứng trên cây để niệm?" Lý Thái Bạch nhận lấy tờ giấy.
âu Dương trợn trắng mắt trả lời:
"Nói nhảm, kiếm tu không đứng trên cây còn có thể gọi là kiếm tu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận