Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 246: Cửu U

Không đợi âu Dương kịp phản ứng, ba vị lão giả mặc trường bào miệng tụng chân ngôn huyền ảo, chỉ một thoáng, bầu trời trong xanh ban đầu đã lấp lóe vô số ánh điện dữ dội.
Gió mạnh theo nhau mà tới, mang theo tiếng gào thét kinh khủng và tiếng vang ghê người, như muốn xé rách toàn bộ bầu trời.
Bông tuyết, nước mưa, mưa đá trộn lẫn vào nhau, tựa như tận thế!
Người que khổng lồ bị vây ở giữa được âu Dương khống chế mà điên cuồng ra quyền, nhưng giống như nện vào một loại lực trường nào đó, mỗi một quyền đập xuống chỉ khiến không gian xung quanh nắm đấm sinh ra chấn động như sóng nước chứ không hề có chút tác dụng nào.
Cái này thật sự rất kỳ lạ, thành phần chân nguyên của mình phức tạp, trước kia làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Nhưng bây giờ lại giống như một quyền nện vào bông, khiến âu Dương có cảm giác khó chịu vì có lực nhưng không thể sử dụng được.
Mà cùng lúc ba vị lão giả miệng tụng chân ngôn huyền ảo, âu Dương chỉ cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng nặng, ý thức bắt đầu dần mơ hồ.
"Ba lão gia hỏa này lại giảng đạo với mình?"
âu Dương kinh hãi, việc mình nghe đạo sẽ ngủ chính là uy hiếp lớn nhất đối với mình.
Cho dù là người phương nào giảng đạo cho mình, mình cũng sẽ lập tức ngủ, mà ngược lại, người giảng đạo cho mình cũng sẽ ngủ.
Động Hư Tử, Hồ Vân đều như thế.
Nhưng mình cũng đã thử, ngoại trừ Động Hư Tử và Hồ Vân thì các cường giả Độ Kiếp khác khi giảng đạo cũng không sinh ra ảnh hướng trái chiều gì.
Điều đặc biệt duy nhất chính là Mộ Vân Hải tạo giấc mộng cho mình lần trước, có lẽ là do từng bị tiên nhân chiếm cơ thể cho nên Mộ Vân Hải giảng đạo cho mình cũng có hiệu quả đó!
Đây là điểm yếu rất lớn của âu Dương.
Nếu như sau này gặp phải kẻ địch, đối phương không nói hai lời, chỉ dùng một cường giả Độ Kiếp tầng chín truyền đạo cho mình.
Đối phương cùng lắm cũng chỉ trả giá bằng một chiến lực cấp cao ngủ thiếp đi là có thể dễ dàng khống chế mình!
Má nó! Vậy hắn đánh đấm kiểu gì!
Nhưng mà bây giờ ta cũng không phải phế vật Luyện Khí!
Mình hoàn toàn có thủ đoạn và mục đích!
âu Dương cười lạnh một tiếng, dùng chân nguyên hóa thành một đôi máy trợ thính, bịt lỗ tai lại.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi âm thanh bên tai đều lắng lại.
âu Dương cố gắng kiên trì không để cho mình ngủ, muốn xem xem rốt cuộc ba lão gia hoả trước mặt này muốn làm gì.
Nhưng chuyện khiến âu Dương cảm thấy kinh hãi là dường như ba lão gia hỏa này không chỉ đơn thuần là giảng đạo.
Trong cơ thể của mình như có thứ gì đó đang thoát ra ngoài!
Cảm giác rất quái lạ, giống như mình đang lột da!
Bạch Phi Vũ đứng trên mặt đất nhìn về phía ba vị lão giả, thân phận của ba vị lão giả chợt hiện lên ở trong đầu hắn!
"Tiên bộc!"
Thế giới này vẫn còn tiên bộc!
Nhưng tiên bộc chỉ tồn tại ở thời đại Thượng Cổ khi còn tiên nhân!
Thời kỳ Thượng Cổ, bốn mươi chín vị tiên nhân ngồi ngay ngắn trên bầu trời, giám sát tất cả trong đất trời.
Tất cả sinh linh đều là cừu non mà các tiên nhân nuôi nhốt, các tiên nhân có quyền lực tùy ý thao túng vận mệnh của toàn bộ sinh linh!
Mà các tiên nhân sẽ chọn lựa một số tín đồ cuồng nhiệt có tư chất xuất chúng trong vô số sinh linh, để bọn họ làm người đại diện giữa trời đất.
Những sinh linh này được gọi là tiên bộc!
Đương nhiên bọn họ cũng có một cái tên vang dội:
"Đại Thiên tế tự".
Ngụ ý nói bọn họ là người tế tự giữa trời và vạn vật, là cầu nối giữa vạn vật sinh linh và tiên nhân!
Những Đại Thiên tế tự này quản lý luật pháp mà tiên nhân quyết định, cũng như quản lý đủ kiểu tế tự với điều kiện hà khắc.
Ở thời Thượng Cổ, tế tự hoạt động rất sôi nổi, gần như ngày nào cũng có đủ loại tế tự chiếm dụng thời gian của vô số sinh linh.
Sinh linh cần chuẩn bị vô số dị bảo quý hiếm, thậm chí tế cả bạn bè, đồ vật mình càng quý thì càng có thể thể hiện sự sùng bái của mình đối với tiên nhân.
Cũng dùng những thứ đó để mong ngóng nhận được sự chúc phúc của tiên nhân!
Sau khi những sinh linh đó nhận được sự chúc phúc của tiên nhân thông qua các loại tế tự và khổ tu sẽ được sử dụng sức mạnh của tiên nhân trong thời gian ngắn.
Theo đạo biểu tượng cho sức mạnh của tiên nhân, khiến cho bọn họ cũng có được sức mạnh gần với tiên nhân!
Cho nên bọn họ trở thành sứ giả của tiên nhân ở nhân gian, thành "Đại Thiên tế tự"!
Trong mắt những tiên bộc này chỉ có tiên nhân, tiên nhân tối cao là tín ngưỡng sống duy nhất của bọn họ.
Vì tiên nhân, thậm chí bọn họ có thể bất chấp tất cả, tình thân, tình bạn, tình yêu, tiền tài, địa vị, thậm chí cả sinh mệnh.
So với sự kính ngưỡng của bọn họ đối với tiên nhân, những thứ đó đều không có nghĩa lý gì.
Tiên nhân thời Thượng Cổ là đao phủ giữa thiên địa, mà những Đại Thiên tế tự này chính là đao trong tay tiên nhân!
Hai mắt Bạch Phi Vũ lạnh lẽo nhìn ba vị lão giả trước mặt, vì sao bây giờ vẫn còn tồn tại tiên bộc?
Trước khi trở thành tiên mình đã từng diệt vô số tiên bộc!
Mà sau khi mình trảm tiên, khiến tất cả tiên nhân bỏ mạng, trụ cột tinh thần duy nhất để sống của đám tiên bộc đã sụp đổ.
Những tiên bộc luôn kiêu ngạo này thi nhau chọn tự vẫn.
Tiên là tín ngưỡng sống tiếp của những nô bộc này, tín ngưỡng sụp đổ, bọn họ sẽ chết đi.
Cái này không liên quan đến việc bọn họ có đồng ý hay không, chủ yếu là cơ thể và tinh thần của bọn họ đã bị Tiên Linh chi Khí của tiên nhân xâm chiếm từ lâu.
Tiên nhân chết đi, chắc chắn bọn họ sẽ chết theo.
Bây giờ lại có thể có tiên bộc còn sống, chứng tỏ trên thế giới này vẫn còn tiên!
"Chẳng lẽ mình trảm tiên chưa sạch sẽ, có cá lọt lưới chạy ra ngoài hay sao?" Bạch Phi Vũ lạnh lùng nhìn lên ba vị lão giả trên trời, khẽ giơ tay lên.
Trên bàn tay, ánh xanh lóe sáng, quyển Phong Thần bảo thư kia lập tức xuất hiện trong tay Bạch Phi Vũ.
Pháp tắc trong mắt Bạch Phi Vũ chuyển động, trông hệt như thần minh.
Phong Thần bảo thư không gió mà bay, trang giấy màu trắng lật qua lật lại rất nhanh. Đột nhiên, một trang giấy dừng đứng thẳng tắp trên bảo thư.
Chính là trang giấy viết tên thật của Khí tổ.
Mặc dù không biết rốt cuộc là con cá lọt lưới tham sống sợ chết nào, nhưng nếu như chỉ có ba vị tiên bộc, Bạch Phi Vũ cũng không để trong lòng.
Bởi vì bây giờ trong tay mình đã có một tiên nhân làm chó săn!
Một tay Bạch Phi Vũ nâng sách, một cái tay khác cầm trang giấy viết tên thật Khí tổ kia lên, chuẩn bị thử xem đạo mình vừa ngộ được có dùng được hay không.
Một cánh tay bụi bặm cản Bạch Phi Vũ lại, Bạch Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lại, không biết Động Hư Tử đã xuất hiện bên cạnh mình tự lúc nào.
"Chưởng giáo?" Bạch Phi Vũ nhìn về phía Động Hư Tử với vẻ mặt khó hiểu.
Tối qua, vị chưởng giáo Thanh Vân này còn giúp mình ngộ đạo, Bạch Phi Vũ không tin hôm nay Động Hư Tử đã đứng ở bên phía tiên nhân.
Động Hư Tử lắc đầu nói: "Đây là do tiểu tử thúi âu Dương kia tự nguyện!"
"Đại sư huynh tự nguyện? Có ý gì?" Bạch Phi Vũ dừng động tác trong tay lại, hỏi sát không tha.
Động Hư Tử khẽ nói: "Hắn nói là hắn muốn đi Thiên Sa cốc."
"Thiên Sa cốc? Một trong chín đại thánh địa, Thiên Sa cốc, đến đó thì liên quan gì tiên bộc?"
Đương nhiên Bạch Phi Vũ biết Thiên Sa cốc là nơi nào, nhưng thế lại càng mông lung hơn.
Động Hư Tử nhìn Bạch Phi Vũ đầy sâu xa, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết Thiên Sa cốc là một trong chín đại thánh địa, nhưng ngươi không biết, vào thời kì Thượng Cổ, Thiên Sa cốc vẫn còn một cái tên."
Mắt Bạch Phi Vũ co rụt lại, giống như bắt lấy một điểm sáng, nhưng lại không tin suy nghĩ của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Động Hư Tử.
Còn Động Hư Tử nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Cửu U!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận