Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 58: Ta muốn các ngươi đi tạo phản!

Trong xe ngựa hoàn toàn yên tĩnh.
Âu Dương dường như lần đầu tiên nhận biết tiểu lão đệ luôn theo đuôi hắn lúc nhỏ.
Tiểu lão đệ nhà hắn hóa ra là Hoàng tử của một nước, lại là Hoàng tử độc đinh còn lại.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, đến khi lão hoàng đế hiện tại cách thí, tiểu lão đệ của hắn chính là người thừa kế ngôi vị hoàng đế!
Này còn tu tiên làm gì, trở về làm Hoàng đế không phải là sướng hơn sao?
Nhưng lực hấp dẫn của ngôi vị ở thế giới này vẫn nhỏ hơn tu tiên.
Cho dù trở thành đế vương tôn quý nhất thiên hạ, nhưng cũng chỉ sống được trăm năm, kém hơn nhiều so với một người tu hành tự tại tự tại không bị ràng buộc bởi cái gì.
Dường như tiểu lão đệ ngồi trong xe ngựa lâm vào trầm mặc, trong đầu hắn có rất nhiều chuyện không rõ. Khi đó hắn chỉ mới 3 tuổi, phụ mẫu vì tạo phản mà bị giết, hắn lưu lạc đến Phong Diệp thành sau đó gặp được huynh trưởng.
Một thân một mình lưu lạc trên phố, nếu không phải huynh trưởng đưa hắn theo kiếm ăn trong Phong Diệp thành, chỉ sợ hắn đã chết trong trận tuyết đầu mùa năm đó.
Thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, đột nhiên vị ông nội kia của hắn, cũng là hung thủ sát hại phụ mẫu hắn, đến nói muốn cho hắn hưởng thụ niềm vui gia đình.
Mặc dù trong hoàng cung chỉ có không khí băng lãnh và ngữ khí xa lạ, nhưng họ cũng là phụ mẫu thân sinh hắn.
Cho dù Lãnh Thanh Tùng có ngốc cũng biết nhất định lão già kia ở trong Hoàng thành đang có tính toán gì đó!
Vì muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, ngay cả con ruột lão cũng có thể giết, làm sao lão có thể để hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế vào lúc này?
Lãnh Thanh Tùng nhìn nửa miếng ngọc trắng trong tay Tạ Trọng Dương rồi lấy nửa miếng ngọc trắng mà hắn đã đeo khi còn nhỏ từ trong không gian trữ vật ra, nhàn nhạt nói: "Đây là nửa miếng ngọc trắng còn lại, cầm đi nói với lão già đó, ta còn chưa chuẩn bị tốt để lấy đầu lão. Tốt nhất là lão nên chết trước khi ta đến giết. Nếu không chờ đến khi ta đến tìm lão thì có lăng trì cũng không đủ!"
Âu Dương lấy hai miếng ngọc trắng trong tay Lãnh Thanh Tùng và Tạ Trọng Dương, nhẹ nhàng ghép chúng lại với nhau, hai miếng ngọc trắng được kết hợp với nhau không chút sai sót.
"Xem ra là vật có giá trị, lão Nhị mà chưa chuẩn bị tốt, hay là đang muốn trốn tránh chuyện này?" Âu Dương tung ngọc trắng trong tay mở miệng hỏi.
Lãnh Thanh Tùng nhìn Âu Dương, lắc đầu nói: "Huynh trưởng còn nhớ rõ lúc đó sư phụ đã nói gì chứ?"
Âu Dương hồi tưởng lại, khi nhận hai người bọn họ làm đệ tử Hồ Vân đã nói gì với Lãnh Thanh Tùng.
Khi đó, Lãnh Thanh Tùng đã hỏi Hồ Vân, tu tiên thì hắn có thể giết một người không?
Hồ Vân nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng thở dài nói: "Nhân gian không phải là chỗ tốt gì cho tu sĩ, tu tiên chi đạo chú trọng thuận theo tự nhiên, không đoán trước nhân quả. Càng là người chức cao quyền trọng ở nhân gian càng có nhân quả lớn. Đối với người tu hành mà nói, nếu trêu chọc vào người như thế, Thiên Phạt sẽ đến bất cứ lúc nào, cho dù là cường giả Độ Kiếp cũng phải nhượng bộ lui binh."
Âu Dương khinh thường nói: "Lão gia hỏa dùng lời nói như vậy để hù dọa đệ, ta hỏi đệ, đệ muốn làm Hoàng đế sao?"
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu nói: "Ta không có hứng thú với vị trí đó, ta chỉ muốn theo đuổi con đường của riêng mình."
Vậy thì dễ, Âu Dương nhìn Tạ Trọng Dương trong xe ngựa cùng thanh niên ngồi bên cạnh Tạ Trọng Dương, cười nửa miệng nói: "Lão nhân, nhìn phong thái của ngươi không tệ, ta có phi vụ làm ăn lớn không biết ngươi có nguyện ý không?"
Tạ Trọng Dương có chút cảnh giác với Âu Dương trước mặt, lúc người này năm tuổi đã gây ra một trận phong ba không nhỏ trong Phong Diệp thành.
Khi Âu Dương năm tuổi, hắn đã thu phục được hơn một nửa cô nhi ở Phong Diệp thành, lớn thì mười mấy tuổi nhỏ thì sáu bảy tuổi, tất cả đều nghe theo lời của Âu Dương năm tuổi.
Mới năm tuổi mà đã có khả năng làm được loại chuyện này, huống chi về sau Âu Dương bước vào tiên giới trở thành tiên nhân.
Tạ Trọng Dương trầm giọng nói: "Không biết tiên nhân có phân phó gì? Cứ việc nói là được!"
Âu Dương tung ngọc trắng trong tay, cười nửa miệng nhìn thanh niên bên cạnh Tạ Trọng Dương nói: "Thay phiên làm Hoàng đế, năm nay đến nhà ngươi, ta nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi có phong thái đế vương, không biết các ngươi có ý nghĩ làm Hoàng đế không?"
"Câm miệng! Ăn lộc của vua, trung thành với vua, sao Tạ gia Phong Diệp thành ta có thể làm loại chuyện phạm thượng như vậy!" Không đợi Tạ Trọng Dương mở miệng, thanh niên ngồi quỳ chân ở chỗ đó đã lên tiếng trách cứ đầy nghiên nghị.
"Vốn thắc mắc người đọc ra hạo nhiên chính khí có bản lĩnh gì, thì ra cũng chỉ là thứ nho hèn?!" Âu Dương nhìn thanh niên mà thở dài.
"Tân Tri! Câm miệng." Ánh mắt Tạ Trọng Dương có chút kỳ quái nhìn Âu Dương, lại lơ đãng nhìn thoáng qua Lãnh Thanh Tùng một cái nói: "Nếu tiên nhân chỉ muốn nhìn xem Tạ gia ta có phải là trung thần hay không, vậy thì không cần, Tạ gia ta trăm năm sống tự lực ở Phong Diệp thành, không màng triều chính."
Âu Dương ưỡn eo, chỉ vào lão Nhị nhà hắn nói: "Đây là người thừa kế cuối cùng của đế quốc này, hắn không muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu lão già kia ở trong Hoàng thành không cẩn thận mà quy thiên thì đất nước này sẽ loạn to. Đến lúc đó Tạ gia còn có thể sống một mình một ngẫu sao?"
"Điện hạ, thân là huyết mạch hoàng gia đương nhiên phải gánh lấy thân phận hoàng gia, Tạ gia ta nhất định sẽ hộ tống điện hạ an toàn!" Tạ Trọng Dương nói.
"Chỉ dựa vào thối cá nát tôm các ngươi mà muốn bảo hộ chúng ta chu toàn? Vương Tiểu Minh, vào đi!" Âu Dương lớn tiếng quát ra bên ngoài xe ngựa.
Vương Minh thò đầu vào trong xe ngựa, nhìn Âu Dương cười nói: "Lão Đại Âu Dương, ngươi gọi ta sao?"
"Ngươi có muốn làm Đại tướng quân không?” Âu Dương hỏi.
Vương Minh gãi gãi đầu nói: "Ta cũng không có cái suy nghĩ đó, nhưng nếu lão Đại Âu Dương muốn để ta làm, ta sẽ làm!"
Âu Dương cười ha ha, lấy một viên đan dược từ trong túi trữ vật ra, chỉ là Tụ Linh đan bình thường, nói với Vương Minh: "Há miệng."
Vương Minh ngoan ngoãn mở miệng, viên đan dược kia rơi vào trong miệng.
Vương Minh còn chưa kịp hỏi, chỉ nghe thấy tiếng Âu Dương truyền đến:
"Nhắm mắt lại, điều tức!"
Vương Minh ngay lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện tâm pháp nội công như ngày thường.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Tạ Trọng Dương, Vương Minh vốn chỉ là bất nhập lưu dần thay đổi nhịp thở.
Trong nháy mắt, Vương Minh đột phá đến trạng thái đại tông sư Tiên Thiên!
Âu Dương lấy ra một lọ đan dược, lắc lắc trước mặt Tạ Trọng Dương, nói: "Đây là một trăm viên đan dược, cũng là một trăm vị đại tông sư Tiên Thiên trong miệng các ngươi. Một trăm đại tông sư Tiên Thiên cũng đủ để Tạ gia nhảy vọt trở thành gia tộc cường đại nhất Đường quốc, ta nói có đúng không?"
Tạ Trọng Dương nhìn đan dược trong tay Âu Dương, mồ hôi trên mặt hắn bắt đầu nhỏ xuống, một lọ đan dược là đủ để Tạ gia có thêm một trăm đại tông sư Tiên Thiên!
Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao?
Đó chính là đại tông sư Tiên Thiên, toàn bộ Đường quốc tổng cộng không tới trăm người!
Dễ dàng như vậy đã có chiến lực có thể so sánh với toàn bộ Đường quốc!
Miệng Tạ Trọng Dương trở nên khô khốc, cười khổ nói với Âu Dương: "Ta cũng không biết tiên nhân có ý gì?"
Âu Dương như ném rác mà ném lọ đan dược kia cho Tạ Trọng Dương, thản nhiên nói: "Có vũ lực, Tạ gia vốn gia truyền thơ ca giờ đã có năng lực làm Hoàng đế, ta muốn các ngươi đi tạo phản, rất công bằng mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận