Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 278: Cửu U chưa trống thề không thành phật!

Mà âu Dương thì túm lấy cổ áo của Phạm Nhập Bân rồi hô to gọi nhỏ triệu tập bộ tộc Đúc Kiếm để chuẩn bị biên soạn một bộ luật cho thành phố này.
Để lại một mình Tuệ Trí nhìn thành phố ở trước mắt đến xuất thần. Không biết nhìn bao lâu, chợt Tuệ Trí bước từng bước sinh ra hoa sen và rơi thẳng vào trong thành phố.
Tất cả mọi thứ ở trước mắt đều để cho Tuệ Trí có cảm giác sợ hãi khâm phục.
Dưới chân là mặt đất cứng rắn không dính một hạt bụi, không biết là đã sử dụng trận pháp gì vậy mà làm cho nó cứng rắn và vuông vức đến như thế.
Giữa những tòa cao ốc ở hai bên con đường được ngăn cách bằng những tấm pha lê to lớn, đủ loại bảng hiệu mới lạ và to lớn cùng với vô số thứ mới mẻ để cho vị tu tiên giả này nhịn không được phải sợ hãi khâm phục.
Sư huynh thật sự là sâu không lường được, lại có thể tưởng tượng ra một thành trì to lớn mà lại hoàn chỉnh và hợp lý như thế!
Mà ngay cả là Tuệ Trí là người có địa vị cao quý trong chín đại thánh địa thì từ trước tới giờ đều chưa từng gặp qua thành trì nào lộng lẫy như thế.
Giống như là một tòa Tiên thành!
Tuy hiện giờ thành trì to lớn này vắng vẻ và im ắng, nhưng Tuệ Trí có thể tưởng tượng cảnh nó sẽ sầm uất và giàu có như thế nào một khi thành trì này chật cứng người.
Mà thành trì duy nhất dựa lưng vào Cửu U này, cũng được định sẵn sẽ trở thành một tòa thành siêu lớn vô biên vô tận!
Mà mình sẽ là một người chứng kiến, cũng chính là... tùy tùng!
Nghĩ tới đây, tinh thần của Tuệ Trí không khỏi trở nên vui vẻ và thoải mái, như thể hắn sắp thấy được cảnh tượng sau này vạn nhà hướng Phật ở thành phố này vậy!
Tuệ Trí không khỏi có chút thất thần, mình đã từng luôn muốn lớn mạnh Phật môn, để Phật pháp có thể truyền bá đến tất cả những nơi hẻo lánh trên thế giới này.
Chúng sinh đều khổ, lấy phật độ người, đây là nguyện cảnh lớn nhất của Tuệ Trí.
Nhưng ở trên thế giới này, Phật môn đang suy tàn, huyền môn lại hưng thịnh, cho dù bên trong chín đại thánh địa thì cũng chỉ có duy nhất một chỗ là Phật môn.
Muốn để Phật pháp truyền khắp toàn bộ thế giới, vậy điều đầu tiên là phải để Phật môn trở thành môn phái đứng đầu trong chín đại thánh địa!
Đây cũng là tham vọng bước đầu của Tuệ Trí, chẳng qua mình lại quên mất mục đích ban đầu của người xuất gia, dẫn đến Phật tâm của chính mình bị tổn hao nhiều ở Thanh Vân tông, từ đó bị tâm ma thừa cơ mà nhập thể.
Cuối cùng dẫn đến thiện niệm của chính mình bị chém rồi lưu lạc đến vùng đất Cửu U này.
Tham! Sân! Si!
Ba thứ dơ bẩn này đã đầu độc thể xác và tinh thần của chính mình và cuối cùng dẫn đến mình rơi vào ma đạo.
Trong tương lai, Đại Linh sơn tự sẽ bị hủy ở trong tay của chính mình, mà mình chỉ có thể trả lại tội nghiệt mà mình đã phạm phải ở bên trong Cửu U này!
Nhưng làm cách nào mới có thể trả lại một tội nghiệt lớn như thế?
Tuệ Trí rơi vào trong hoang mang, và khi hắn đang lang thang ở trên Hoàng Tuyền lộ lại gặp phải âu Dương.
Ngay từ đầu, Tuệ Trí chỉ cảm thấy âu Dương có lẽ là đến chỗ Cửu U này để xử lý một ít chuyện, dù sao chưởng giáo của Thanh Vân tông là người tuyệt đỉnh thiên hạ, nên tự nhiên là có cách để cho đệ tử nhà mình đi đến Cửu U.
Nhưng càng tiếp xúc với âu Dương, Tuệ Trí càng cảm thấy được sự sâu không lường được của vị sư huynh ở trước mắt này!
Chỉ cần vung tay một cái là roi quất Bỉ Ngạn, đao chỉ vào chủ nhân của Vong Xuyên hà, một bước lên tới đỉnh Nại Hà, điểm hóa đám mây Tâm, lại nhận biết Lý Thái Bạch đã từng là Kiếm tiên thời Thượng Cổ…
Đủ loại chuyện xảy ra đều chứng tỏ vị sư huynh ở trước mắt này chắc chắn đã từng là một vị đại năng nào đó đầu thai. Hơn nữa, vị đại năng này còn đã từng có mối quan hệ thân thiết với Kiếm tiên Thượng Cổ Lý Thái Bạch!
Vậy cơ duyên của mình chắc chắn là đang trên người của âu Dương ở trước mắt!
Duyên phận ngàn vạn, không nghĩ tới khi mình chính thức đạt được cơ duyên của chính mình lại là sau khi chết!
Tuệ Trí không khỏi than thở cho sự kỳ diệu của số phận và cùng lúc cũng hoang mang rằng cơ duyên của chính mình đến cùng là ở đâu trong thành phố to lớn này?
Càng là đi ở trong thành phố này, trong lòng của Tuệ Trí lại càng cảm thấy yên tĩnh, như thể thành phố này là một đạo trường dùng để tu tâm vậy.
Càng ở trong thành phố này, suy nghĩ càng trở nên trong suốt.
Bỗng Phật tâm của Tuệ Trí nhẹ động đậy, thế là hắn ngồi xếp bằng ở trung tâm của một ngã tư đường.
Ta tức là Phật, Phật tức là ta, ta là chúng sinh, Phật tức là chúng sinh, phật vì mỗi người một vẻ mà ta vì mỗi người một vẻ!
Nếu trong lòng có Phật, Phật tự nhiên ở trong lòng!
Tuệ Trí mở mắt ra, một hoa sen vàng dâng lên ở trong hai mắt rồi một hoa sen vàng mọc lên trên mặt đất nơi mà hắn đang ngồi xếp bằng.
Tuệ Trí mỉm cười và nhặt bông hoa lên rồi một tay kết Phật ấn, còn một tay thì nâng lên ở trước người. Lập tức, chiếc áo cà sa Già Lam đang mặc ở trên người chợt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó là một luồng Phật quang bát bảo có năm màu dâng lên từ phía sau đầu.
Nhàn nhạt Phật âm được nói ra từ trong miệng của Tuệ Trí, tiếng nói rơi trên mặt đất biến thành từng bông hoa sen, và mặt đường nhựa ở trung tâm của đường cái cũng chợt biến thành một ao nước nở rộ đầy hoa sen.
Công Đức trì, bát bảo hiện!
Chúng sinh đều khổ, chúng sinh đều vô tướng, chúng sinh tức ngã Phật, ngã Phật là chúng sinh!
Đây là A Di Đà Phật!
Vô số quy tắc huyền ảo sáng lên ở trong đôi mắt của Tuệ Trí, hai hoa sen vàng nở ra ở trong hai mắt rồi từ từ nở rộ. Mà sau lưng là kim thân cao một trượng tám dần dần biến lớn và trở thành Phật thân to lớn có ngàn tay ngàn mặt xuất hiện ở sau lưng của Tuệ Trí.
Mà trên mặt của tượng Phật chính là khuôn mặt của Tuệ Trí!
Ngày đắc đạo là vào hôm nay! Hôm nay cũng là ngày của Phật!
Từng luồng Phật quang xuất hiện, cảnh tượng vạn Phật cùng bái một bức tượng Phật Tây phương cực lạc to lớn hiện ra ở trước mặt của Tuệ Trí!
Tuệ Trí mỉm cười rồi vươn tay ra muốn chạm vào bức tranh vẽ tượng Phật ở trước mặt.
Trong khi giơ tay lên, hắn bỗng phát hiện ra một con bọ rùa trên người có bảy ngôi sao rơi ở trên mu bàn tay của chính mình.
Tuệ Trí chợt ngừng lại ngộ đạo rồi lẳng lặng nhìn về phía con bọ rùa có bảy ngôi sao ở trong tay.
Con bọ rùa giống như vừa mới đến thế giới này và nghỉ tạm ở trên mu bàn tay của Tuệ Trí một cách đầy ngây thơ. Nó chỉ cảm thấy bên người của Tuệ Trí có cảm giác an yên và tĩnh lặng, cho nên mới bay đến bên người của Tuệ Trí.
Con bọ rùa này ở kiếp trước có thể là một vị đại yêu tu, nhưng sau khi đến Cửu U thì lại biến thành một con bọ rùa bình thường.
Cửu U này vẫn như cũ chưa phải là miền cực lạc, vì thế Phật mà thành tựu ở đây đến cuối cùng cũng không phải là Phật chân chính!
Nhìn con bọ rùa ở trước mặt, trong lòng của Tuệ Trí bỗng có cảm giác. Biểu cảm trên mặt càng thêm đau khổ.
Vạn luồng Phật quang mới rồi đều tán đi, Tuệ Trí tự tay đóng lại cánh cửa muốn thành Phật vừa rồi.
Đối với một vị đại tu sĩ tiềm tu, đã thấy được mấu chốt để thành đạo của chính mình, nhưng lại phải tự tay đóng lại đạo môn.
Qua đó có thể thấy được nghị lực và quyết tâm to lớn của Tuệ Trí!
"Nếu Phật chỉ thành đạo như vậy, cũng chưa phải là Phật!" Tuệ Trí nhìn thoáng qua con bọ rùa có bảy ngôi sao trên mu bàn tay rồi duỗi tay ra cho bọ rùa bò qua một bên tay khác.
Hắn nhẹ nhàng nâng lên tiểu gia hỏa ở trong tay rồi thổi nhẹ một hơi.
Bọ rùa giống như bị làm cho sợ hãi, nên nó đập cánh bay về phía bầu trời.
Trong chớp mắt, con bọ rùa đã biến mất ở trong tầm mắt của Tuệ Trí.
Chúng sinh đều khổ, Phật nên cứu độ chúng sinh!
Tuệ Trí ngước mắt nhìn lên rồi nhìn thẳng vào bầu trời màu mờ nhạt. Trong lòng hình như có cảm giác, hắn cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay nơi con bọ rùa vừa bò qua.
Lập tức, hắn chắp hai tay ở trước ngực, biểu cảm đau khổ ở trên mặt chợt biến thành nhân từ rồi nhẹ giọng lập lời thể: "Ngày nào Cửu U chưa trống, ngày đó Tuệ Trí chưa thành Phật!"
Thiên đạo nổ vang, cho thấy thiên đạo đã tiếp nhận ý nguyện vĩ đại do Tuệ Trí lập ra.
Quy mô và động tĩnh lại càng thêm long trọng chưa từng có so với âu Dương là một người từ bên ngoài đến!
Chỉ thấy, mây tím kéo dài mười vạn dặm bay đến từ phía đông, điềm lành từ trong khí Huyền Hoàng rộng lớn vô biên buông xuống thế giới và rơi vào trong Cửu U.
Trong lòng của Tuệ Trí có cảm giác, hắn ngăn lại vô số khí Huyền Hoàng, và dẫn chúng vào phía trên thành phố mới sinh ra này.
Vạn vật chỉ cảm thấy trong lòng mừng rỡ, giống như trong lòng của chính mình có người đang quan tâm lo lắng, chính mình càng giống như có nơi để trở về.
Vào giờ phút này, chúng sinh đều chợt nhớ tới phương hướng của nhà mình.
Mà chúng sinh ở phương thế giới này cũng trải qua một ngày dù cả đời cũng là hiếm thấy!
Bởi vì ngày hôm nay lại cùng lúc có hai người ngộ đạo vì thiên hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận