Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 455: Không có khổ nạn thì mình tạo thêm chút khổ nạn thôi

Bạch Phi Vũ Vũ nhìn âu Dương đang cười bí hiểm, mặt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng hỏi: "Đại sư huynh là muốn làm rõ thân phận mười tám ngàn vị này từ phía trong sao?"
âu Dương lắc đầu trả lời: "Ta không có hứng thú với thân phận của những vị tiên này, chẳng qua là chỉ rất cảm thấy thú vị thôi!"
"Thú vị? Đại sư huynh đi giả làm tiên nhân có gì vui sao? Với người phàm mà nói huynh không phải tiên nhân à?" Bạch Phi Vũ bất lực hỏi.
âu Dương lấy làm ngạc nhiên rồi nhìn Bạch Phi Vũ hỏi: "Ta nói là ta sẽ đi giả làm tiên nhân bao giờ?"
"Không phải huynh vừa nói…" Bạch Phi Vũ còn định nói tiếp, nhưng lại thấy âu Dương lấy ra một cái hộp gỗ từ trong túi trữ vật, gương mặt xấu xa nhìn mình.
Trong lòng Bạch Phi Vũ trùng xuống, nuốt một mụn nước bọt, rồi nói: "Đại sư huynh là muốn giả làm tiên nhân đúng chứ?"
âu Dương cầm chiếc hộp nhét cho Bạch Phi Vũ, rồi nói; "Tiểu Bạch, không muốn cho Yêu tổ biết đệ đã đến chỗ này chứ?”
Bạch Phi Vũ mở hộp ra, thấy cái váy đang nằm yên ở đó.
Cái váy này là Thường Hiểu Nguyệt để lại cho lão nhị mà hắn, lão Nhị đã từng mặc, nó giờ đến lượt Tiểu Bạch rồi.
Ngày tất cả thấy các thành viên trong Tiểu Sơn phong giả gái sắp đến rồi!
Mặt Bạch Phi Vũ cứng đờ rồi quay đầu nhìn âu Dương mặt tràn đầy sự cổ vũ, âu Dương vỗ vai Bạch Phi Vũ, nhẫn lại khuyên hắn: "Mặc đồ nữ thôi mà, chỉ có lần đầu và vô số lần sau!"
"Sao ta phải giả làm tiên nhân? Ta không mặc váy đâu!" Bạch Phi Vũ vừa thẹn vừa giận đóng hộp, mở miệng phản bác.
Không biết là đang từ chối giả làm tiên nhân hay đang từ chối mặc váy nữa. Bạch Phi Vũ trưng ra dáng vẻ còn lâu mới làm.
"Đệ nói thử xem, nếu giả làm tiên nhân có ích cho việc tìm ra đạo của đệ thì sao?" âu Dương khéo léo khuyên hắn.
Nghe thấy câu này của âu Dương, tay Bạch Phi Vũ dừng lại, từ khi đại sư huynh dễ dàng nói ra con đường phong thần, Bạch Phi Vũ cảm thấy càng ngày càng không hiểu vì đại sư huynh đang đứng trước mặt hắn.
Đại sư huynh nếu đã nói giả làm tiên nhân rất quan trọng cho đạo của mình, ắt hẳn là có lý do!
Nhưng mà không muốn mặc thì sao?
Bạch Phi Vũ có hơi dao động nhưng mà vẫn chê chiếc váy này lắm.
âu Dương nắm viên Ký Lục thạch cỡ nhỏ trong tay, nhìn Bạch Phi Vũ, nhẫn nại mà khuyên hắn: "Bây giờ đệ không còn tu vi, đệ mặc chiếc váy này vào thì ai cũng không ngờ được là đệ giả gái! Thế này mới khiến Yêu tổ không nghi ngờ!"
Nghe âu Dương nói có đạo lý, Bạch Phi Vũ vẫn cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng khác thường.
Ngộ nhỡ khi gặp Yêu tổ, Yêu tổ biết thân phận của mình, cứ giả bừa làm tiêu nhân chắc sẽ có cơ hội thám thính tình hình của hắn.
Nhưng về chuyện mặc đồ nữ này, nội tâm Bạch Phi Vũ vẫn có chút không muốn.
Mình đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, là Kiếm tiên chuyển thế, làm sao có thể giả làm nữ được?
Bạch Phi Vũ nhìn cái váy trắng trước mắt, cách mình càng ngày càng gần, trong lòng kinh hãi, mà nụ cười xấu xa trên mặt âu Dương đã kề sát hắn.
"Đại sư huynh! Đừng…" Bạch Phi Vũ đang muốn phản kháng, nhưng cơ thể bây giờ thân không tu vi sao chống lại được tu sĩ Trúc Cơ.
"Nhanh, để ta xem nào." âu Dương nhét chiếc váy trắng cho Bạch Phi Vũ đang chết tâm đứng đó, tay chỉ vào khu rừng bên kia.
Bây giờ hắn như con cá trên thớt, là thịt cá…. Bạch Phi Vũ cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành ôm chiếc váy đi vào trong khu rừng.
Tiếng y phục sột soạt thay xong, một thân váy trắng, gương mặt thanh tú, và ra khí chất tiểu thư khuê các đoan trang, ôn hoà, nhút nhát bước ra từ trong rừng.
Tóc xanh như tơ trời thả sau gáy, gương mặt bởi vì vừa xấu hổ vừa thẹn nên ửng hồng hai bên gò má.
Rõ ràng là đang tức giận nhưng phía trên hàng lông mày lại mê hoặc như đang làm nũng.
"Chậc…. Tiểu Bạch, đệ đúng thật còn hơn lão nhị!" âu Dương nhìn Bạch Phi Vũ khuynh nước khuynh thành trước mắt, không nhịn được bật ngón cái.
Mà nhìn nét sau khi trang điểm, sức hấp dẫn của Bạch Phi Vũ so với Lãnh Thanh Tùng còn cao hơn một chút.
Vốn lớn lên là kiểu nam nữ đều thích, mà giờ giả nữ lại càng… chẹp chẹp.
Nếu như nói Lãnh Thanh Tùng giả nữ là một mỹ nhân lạnh lùng, thì khí chất ôn hòa vốn có của Bạch Phi Vũ khi giả nữ giống như chị gái nhà bên.
Bạch Phi Vũ khó chịu nắm chặt góc áo, dưới váy mát mẻ khiến hắn cực kỳ không quen. Mặt đen xì nhìn âu Dương đang khen mình, nói: "Bây giờ ta đã mặc xong, đại sư huynh rốt cuộc định làm như thế nào?"
âu Dương không để lại dấu vết cất Ký Lục thạch, cười he he nói:"Cứu khổ cứu nạn mới là tiên, không có khổ nạn vậy thì nhập khẩu cho họ thôi!"
"?????" Bạch Phi Vũ mặt nghi ngờ nhìn âu Dương
Bạch Phi Vũ một thân váy trắng phù hợp với biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu trên gương mặt, cảm giác giống như một mỹ nhân ngây thơ.
âu Dương giả vờ đẹp trai dựa mông vào cái cây bên kia, mở miệng nói: "Đây có một con yêu đã vạn tuổi, một con chó hiếu chiến khát máu tương đương đại yêu bản tính hung hãn, ăn thịt người làm thú vui. Đang trong Tết vạn Tiên chi bằng tập kích vào thành tạo thành tai hoạ đi!"
Nghe âu Dương nói mình đỉnh như vậy, Tịnh Tử ở một bên phụ hoạ theo: "Gâu! Gâu! Gâu!"
Bạch Phi Vũ nhìn Tịnh Tử đang vẫy cái đuôi của nó, trong lòng đã hiểu rõ ý định của âu Dương.
Chính là muốn tặng cho những dân thường ở tòa thành xa xôi này một vở kịch.
Mình lên diễn vai tiên nhân, khi cả thành đang gặp đại yêu là hoạ một phương bèn ra tay trấn áp, từ đó khiến những dân thường trong thành tin mình là tiên.
Thủ đoạn hạ lưu như thế này, Bạch Phi Vũ có vài phần chưa thích ứng kịp, do dự nói: "Đại sư huynh, đây chẳng phải là tự biên tự diễn sao?"
âu Dương nhún vai nói: "Mười tám ngàn vị tiên ở đây không phải cũng lừa người sao? Đều là lừa gạt, thêm đệ nữa thì có làm sao? Cái trò bịp kia là ai gạt ai? Chúng ta diễn một vở, để họ biết mười tám ngàn kia chỉ là nói phét!"
Dù nói như thế, nhưng Bạch Phi Vũ luôn cảm thấy có gì đó quái quái. Còn chưa chờ Bạch Phi Vũ nghĩ xong âu Dương đã đạp một chân lên mông Tịnh Tử, nói cho nó kịch bản.
Một người ngồi nỗ lực kể cho một con chó kịch bản, nghe chuyện này đều cảm thấy bất thường, nhưng đặt lên người âu Dương thì đó là chuyện rất bình thường.
Đặc biệt là chú chó kia còn bày vẻ mặt rất chuyên tâm mà lắng nghe, mắt chó còn có chút kích động.
Trước mặt mọi người hiển linh, cái kịch bản này không chỉ người thích mà chó nghe xong cũng phấn khích.
Nói ra cũng thấy đáng thương, thân là Đạo bảo mà không chỉ không được nhận đãi ngộ như Đạo bảo, mà còn cả ngày bị ông chủ dùng làm phi kiếm, còn bị nuôi như chó giữ nhà.
Tịnh Tử chưa hề có cơ hội thể hiện mình là Đạo bảo, nay chủ nhân cho nó cơ hội hiện linh làm màu trước dân chúng!
Nó nhất định phải nắm chắc!
âu Dương nói cực chi tiết, Tịnh Tử ở bên cạnh cũng nỗ lực mà nghe.
Trong không khí học tập sôi nổi, Bạch Phi Vũ không muốn quan tâm, lại nhìn xuống cái váy của mình, sợ nó tự nhiên dở chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận