Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 522: Gấp giấy

âu Dương móc lấy lỗ tai đi ra khỏi điện khi nghe Động Hư Tử giận dữ mắng. Hắn vừa ra khỏi thì thấy Biết Tam nhe răng trợn mắt cưỡi trên đầu Triệu Tiền Tôn, giật tóc. Không còn cảnh một người giảng đạo, một khỉ nghe đạo hài hòa lúc nãy nữa, bây giờ giống như hai kẻ thù gặp nhau thì lao vào đánh nhau.
Biết Tam đấm vào mắt Triệu Tiền Tôn, Triệu Tiền Tôn đau đớn kêu thảm một tiếng, giận dữ xoay người cưỡi lên người Biết Tam, đấm hai cái lên mặt nó.
Một người một khỉ hăng say, không hề dùng chân nguyên phép thuật mà cắn xé, đánh nhau như người bình thường.
âu Dương ung dung ngồi trên thềm đá, nhìn một người một khỉ quấn quýt lấy nhau. Hai đá ta thì ta đấm ngươi, người ta nói con khỉ giỏi nhất là trộm đào, điều này không sai chút nào.
âu Dương xiết chặt hai chân jhi thấy Triệu Tiền Tôn đau đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Nếu chỉ dựa vào cơ thể thì con người kém xa thú hoang.
Chỉ đánh nhau mấy hiệp thì Biết Tam đã cưỡi lên người Triệu Tiền Tôn lần nữa, đấm cho hắn kêu cha gọi mẹ.
Khi Triệu Tiền Tôn thấy âu Dương ngồi trên thềm đá giống như thấy được người cứu mạng nên lớn tiếng kêu cứu: "Sư huynh! Nhanh lên! Con khỉ của ngươi bị điên rồi!"
âu Dương xem kịch vui xong mới ho khan một tiếng, giả vờ tức giận trách Biết Tam: "Thôi, đừng đánh nữa, biết đây là chỗ nào không? Các ngươi gây chuyện ồn ào ở đây thì còn thể thống gì nữa?"
Biết Tam nghe âu Dương mắng, bất đắc dĩ nhảy xuống khỏi người Triệu Tiền Tôn, tức giận nhìn thoáng qua hắn, thầm nghĩ trong lòng: "Đại lão nói không thể đánh ngươi ở đây, người nhớ đừng đi môt mình."
Mà Triệu Tiền Tôn nghe âu Dương giải quyết chuyện này đơn giản như vậy, trong lòng rất tức giận.
Có quỷ mới chơi với con khỉ này. Chẳng lẽ ngươi bị mù? Không thấy nó muốn đánh chết ta hay sao?
Hắn đúng là rảnh rỗi mới rước họa vào thân, tự dưng đi giảng đạo cho một con khỉ làm gì, đúng là súc vật, không hợp lời nhau thì cào hắn.
Triệu Tiền Tôn thầm mắng trong lòng, nhưng không biểu hiện trên mặt, mặt mũi hắn đang sưng vù nên hắn đứng dậy trừng mắt nhìn con khỉ, chắp tay với âu Dương, rồi xoay người đi xuống núi.
âu Dương nhìn Triệu Tiền Tôn đi xuống núi, biến mất trong tầm mắt, mới hỏi Biết Tam: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Biết Tam vỗ bụi trên người, bởi vì trên mặt bị đấm hai cái nên nhe răng trợn mắt che má, giận dữ nói: "Đại lão đại, tiểu tử này không phải người tốt! Hắn giảng đạo cho ta, nói nhân quả tuần hoàn, tất cả những chuyện xảy ra đều do bản thân tạo thành."
Biết Tam chán nản, vốn tưởng Triệu Tiền Tôn là người tốt bụng giảng đạo cho hắn. Nhưng khi giảng, tiểu tử này nói cái gì nhân quả tuần hoàn, làm việc thiện thì nhận được kết quả tốt, làm việc ác thì nhận được kết quả xấu. Mặc dù đã xảy ra chuyện gì thì đều nên đón nhận nó, đời sau mới có thể đạt được kết quả tốt.
Biết Tam vừa nghe như vậy thì đã nổi giận. Ngươi đang giảng cái gì? Ta hỏi ngươi giảng cái gì?
Ta chịu nhiều cực khổ như vậy là vì muốn cứu lão đại ra khỏi chỗ xấu xa kia, bây giờ ngươi lại nói ta nên bình tĩnh đón nhận tất cả mọi chuyện.
Ta nhận cái đầu ngươi.
Nếu trời đất này không theo ý ta thì ta phản nó.
Biết Tam phun nước bọt về phía Triệu Tiền Tôn rời đi, trong lòng vẫn chưa nguôi giận.
âu Dương hiểu, Triệu Tiền Tôn giảng cho Biết Tam là đạo lí buông bỏ đao thành Phật của Phật giáo.
âu Dương nghĩ tới lúc nãy thấy Triệu Tiền Tôn càng ngày càng ít tóc, hắn bắt đầu chờ mong cảnh một kẻ luôn có những suy nghĩ xấu xa bị kéo đi làm PPhậ sẽ ra sao?
âu Dương vỗ đầu Biết Tam, truyền chân nguyên vào, chữa trị vết thương trên người nó.
Biết Tam không ngừng cúi đầu cảm ơn đại lão đại, xoa bóp chân nịnh nọt âu Dương.
âu Dương buồn cười nhìn con khỉ nịnh nọt mình, nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi tới đây nghe chưởng giáo giảng đạo, nhớ chưa?"
Biết Tam vừa có cơ thể, còn đang tìm hiểu sự thay đổi của nó, bất đắc dĩ gật đầu.
âu Dương thấy nó không vui nên vỗ đầu nó, nói: "Bây giờ, hưởng giáo là người mạnh nhất, tiểu tử ngươi có thể nghe hắn giảng đạo là phúc của ngươi, nhớ học cho tốt, có rõ chưa?"
Biết Tam nghe đại lão đại tìm cho mình một vị sư phụ mạnh nhất thiên hạ thì rất vui.
âu Dương dẫn Biết Tam đã thay đổi rời khỏi Thanh Vân Phong trong ánh mắt thất vọng của đám sư huynh đệ bảo vệ trận pháp.
Sau khi về Tiểu Sơn Phong, Biết Tam vội vàng khoe cơ thể mới cho lão đại chó Tịnh Tử xem.
âu Dương nằm trên ghế, suy nghĩ về những tin tức mà Động Hư Tử nói.
Dòng sông thời gian, người tiên phong, kiếp nạn lớn, tiên, bàn cờ. Những thứ này rất dễ hiểu nhưng tìm cách phá giải trong ván cờ mới là điều khiến âu Dương cần phải đi suy nghĩ.
Vị chưởng giáo Thanh Vân tông này đã một lòng muốn chết, trong trận chiến giữa đạo và ma chín năm sau, hắn sẽ tự sát. Dù không biết hắn sẽ tự sát bằng cách nào nhưng chắc chắn sẽ kéo tất cả tiên nhân chết chung.
Đây là một phần trong kế hoạch cuối cùng của bọn họ, cũng là việc mà đám người Động Hư Tử tính toán từ lâu.
âu Dương không ngăn cản, thậm chí không có cảm xúc về việc này.
Nói không đau khổ là giả, dù sao cũng là người đã từng chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn.
âu Dương không khuyên bởi vì hắn biết nó không có tác dụng. Giống như Động Hư Tử khuyên hắn, hắn cũng không nghe.
âu Dương cần phải suy nghĩ nên làm sao để thoát khỏi số mệnh đã được cố định.
Hắn suy nghĩ thời gian rất lâu mới từ không gian cất đồ lấy ra một chồng giấy trắng, bắt đầu chậm rãi xếp hình. Không bao lâu, một con hạc giấy rất sống động xuất hiện trong tay hắn.
Hắn hài lòng nhìn ngàn con hạc giấy trong tay, kiếp trước khi còn ở trại trẻ mồ côi, hắn thường dắt bọn trẻ ra sân làm những món đồ nhỏ nhặt này cho những người tốt bụng trong xã hội.
Nhiều năm rồi không gấp nó nữa nhưng hắn không ngờ mình vẫn chưa quên môn thủ công này.
Cất hạc giấy đã gấp xong qua một bên, âu Dương lại cầm một tờ giấy trắng tiếp tục gấp.
Gấp từ xế chiều đến lúc mặt trăng lên. Bên cạnh âu Dương đã có rất nhiều hạc giấy chất thành đống.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một cánh tay đẩy cửa cổng ra. Một người mệt mỏi, áo đen ướt đẫm sương xuất hiện trước mặt âu Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận