Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 492: Tiểu hồ ly và cây cọ vẽ

Không biết ngủ bao lâu, tiểu hồ ly chảy nước miếng đột nhiên bừng tỉnh, choáng váng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn màu trắng tinh vô bờ ở trước mắt.
Trong tay cẩn thận ôm chặt chiếc kèn của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi sợ vô tận.
Lúc này nàng mới giật mình, nàng bây giờ vẫn còn đang trong quá trình lịch luyện.
Mụ mụ nói chỉ cần hoàn thành được lần lịch luyện này, nàng sẽ thu được sức mạnh không thua kém gì các sư huynh!
Nhưng mà, sức mạnh không thua gì các sư huynh?
Vậy thì dùng làm gì?
Ta có các sư huynh không phải đủ rồi sao?
Mắc gì ta phải khổ cực như vậy để đi tìm sức mạnh này!
Hồ Đồ Đồ rủ tai cúi đầu, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, nàng tủi thân sờ lệnh bài treo trên cổ, nhỏ giọng thì thào: “Đại sư huynh, sao huynh chưa đến đón ta về nhà, huynh mà không đến, Đồ Đồ sẽ ghét huynh!”
Tiểu hồ ly đang thầm buồn bã, đột nhiên không biết thứ gì đập vào đỉnh đầu nàng.
Tiểu hồ ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng nhìn thấy một cây cọ vẽ rơi cách nàng không xa.
“Ai vậy! Làm vậy là không có đạo đức công cộng! Không thấy chỗ này có hồ ly đang ngồi hay sao?!” Hồ Đồ Đồ đang buồn bã ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ có màu trắng, bất mãn lớn tiếng.
Bởi vì tức giận, bụng nhỏ núng nính mỡ cũng lung lay.
Nhưng tiểu hồ ly hỏi thăm cũng không có ai trả lời, không gian tĩnh mịch trắng xóa, trắng đến nỗi khiến Hồ Đồ Đồ vô cớ sợ hãi một hồi.
Nàng chợt cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên lại.
Một lát sau, Hồ Đồ Đồ cẩn thận nhìn chiếc cọ vẽ đột nhiên xuất hiện kia, như một đứa trẻ đang ăn vụng đồ ăn vặt, chỉ vội vàng liếc nhìn, sau đó vội vàng cúi đầu.
Ai biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện một cây cọ vẽ, trong không gian chỉ toàn màu trắng xóa này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đồ vật khác ngoài nàng.
Ai biết được cây cọ này có đột nhiên nhảy dựng lên cắn nàng hay không?
Tiểu hồ ly không vâng lời sẽ bị mèo mướp lớn bắt đi!
Liếc trộm một chút, sau đó lại liếc trộm một chút.
Tiểu hồ ly cuối cùng cũng nhớ ra, nàng là đại yêu tu Nguyên Anh cơ mà!
Mặc dù không biết thuật pháp gì, nhưng nói thế nào nàng cũng rất là lợi hại!
Tiểu hồ ly lấy dũng khí, đứng lên bước đến chỗ cọ vẽ, hai tay giơ kèn ra nghiêm nghị uy hiếp chiếc cọ vẽ cách đó không xa: “Ta…Ta nhìn vậy nhưng mà ta rất lợi hại đó! Ngươi qua đây!”
Móng vuốt giơ kèn hơi run rẩy nhẹ, giằng co với chiếc cọ vẽ thật lâu, sau khi phát hiện cọ vẽ không hề động đậy, tiểu hồ ly mới buông cảnh giác, cẩn thận đi về phía cọ vẽ.
Ánh mắt rơi trên cọ vẽ, trên cán cọ vàng sẫm điêu khắc một con mãng xà nhìn vô cùng hung mãnh, thoạt nhìn có vẻ như là một món pháp khí quý giá.
Đấu trí đấu dũng với không khí trong thời gian dài như vậy, lá gan của tiểu hồ ly cũng to lên.
Nhưng cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm, Tam sư huynh luôn khuyên nàng như thế!
Tiểu hồ ly nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận cúi người, vươn móng vuốt về phía cọ vẽ, nháy mắt khi sắp chạm đến cọ vẽ.
Cọ vẽ kia lắc lư tựa như sống lại, viu một tiếng bay về phía mặt của Hồ Đồ Đồ!
“Oa oa oa! Cọ vẽ thành tinh!” Tiểu hồ ly vốn luôn đề phòng lập tức quay đầu chạy, cầm kèn co cẳng phi nước đại!
Ngọn lửa đỏ rực chạy nhanh thành tàn ảnh trong không gian trắng tinh, tiểu hồ ly thở hổn hển chạy về phía trước.
Cọ vẽ sau lưng như đang xua đuổi tiểu hồ ly, chỉ kiên quyết treo sau lưng tiểu hồ ly, dường như vẫn còn sức mạnh!
Mỗi khi tiểu hồ ly nhìn về phía sau, cọ vẽ mới làm ra dáng vẻ sắp đâm chọt tiểu hồ ly.
Hồ Đồ Đồ bị dọa sợ càng chạy nhanh hơn, hai chân ngắn ngủn chạy nhanh ra tàn ảnh.
Không biết chạy bao lâu, cũng không biết chạy bao xa, tiểu hồ ly càng chạy càng chậm, chân ngắn bé nhỏ cũng bước càng ngày càng chậm, thở hồng hộc dừng lại.
Tiểu hồ ly mệt thở không ra hơi, rốt cuộc chạy không nổi rồi.
Đang lúc tiểu hồ ly thở dốc, cọ vẽ đánh nhẹ vào mông tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly bị dọa giật mình, cả người nhảy dựng lên, quay đầu nhìn cọ vẽ, Hồ Đồ Đồ vừa thở hổn hển, vừa lau mồ hôi trên mặt, hét lớn với cọ vẽ: “Ngươi đừng tới đây nha! Ta vậy thôi chứ lợi hại lắm đó!”
Nói xong quơ chiếc kèn trong tay, không cho cọ vẽ tới gần!
Nhưng cọ vẽ dường như không nghe được lời uy hiếp của tiểu hồ ly, nhích gần đến tiểu hồ ly thêm một chút.
Khi thấy cọ vẽ cách mình càng ngày càng gần, phòng tuyến tâm lý của Hồ Đồ Đồ cuối cùng vẫn sụp đổ, nàng đặt mông ngồi dưới đất, khóc lớn nói: “Cọ vẽ thối tha! Tới đi, ngươi ăn ta đi! Dù sao ta cũng chạy không nổi nữa rồi!”
Nói xong nàng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, chờ đợi số phận bị ăn thịt.
Nhưng chờ thật lâu, cũng không thấy cảm giác đau đớn nào trên cơ thể, tiểu hồ ly mở ra một con mắt, hoảng hốt nhìn thấy cọ vẽ yên lặng nằm trên bộ lông trắng của nàng.
Là sao?
Tiểu hồ ly ngồi dậy, từ đáy lòng nàng vô cùng vui vẻ vì mình không bị ăn thịt, nhưng nàng lại bối rối trước cây cọ vẽ trên bộ lông của mình.
Nàng thận trọng duỗi móng vuốt ra cầm cọ vẽ, lần này cọ vẽ cũng không phản kháng, tiểu hồ ly nắm chặt cọ vẽ.
Nháy mắt khi chạm vào cọ vẽ, cách sử dụng cây cọ ngay lập tức trần ngập trong tâm trí của tiểu hồ ly.
Cọ vẽ ma thuật có thể vẽ ra bất kỳ màu nào!
“Oa! Cây cọ vẽ này thật là lợi hại!” Sau khi tiếp thu phương pháp sử dụng, hai mắt tiểu hồ ly sáng lấp lánh nhìn cây cọ vẽ trong tay.
Đến cả chiếc kèn đang xách trong tay cũng bị tiểu hồ ly ném qua một bên, trong mắt nàng chỉ còn lại chiếc cọ vẽ này.
Chiếc cọ vẽ có thể vẽ bất cứ màu sắc nào ở bất kỳ đâu!
Nghe có vẻ vô dụng, nhưng Hồ Đồ Đồ lại cảm thấy nó rất lợi hại, bởi vì đó là bất cứ màu sắc nào, có nghĩa là cây cọ này có thể vẽ được toàn bộ màu sắc trên thế giới này.
Chỉ cần có những từ như là “bất cứ”, ‘tất cả” là Hồ Đồ Đồ đều cảm giác lợi hại một cách khó hiểu!
Vẫy chiếc cọ vẽ trong tay hai lần, nàng cảm thấy như thể mình có một mối tâm ý tương thông nào đó với chiếc cọ vẽ này.
Nhìn qua nhìn lại, khi nàng lần nữa nhìn không gian chỉ một màu trắng xóa này, trong mắt tiểu hồ ly không còn sợ hãi nữa, ngược lại trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc vui sướng.
Một không gian chỉ toàn sắc trắng, không phải chính là một tờ giấy trắng khổng lồ hay sao?
Khi còn bé bởi vì vẽ bậy linh tinh, nàng bị Ngưu gia gia đánh đòn, hiện tại nàng có một trang giấy lớn như vậy, tùy ý cho nàng vẽ, thật sự khiến tiểu hồ ly cảm thấy quá hạnh phúc!
“Hây ya! Đại danh họa Hồ Đồ Đồ! Xuất chiêu!” Tiểu hồ ly giơ cọ vẽ, tràn đầy niềm tin nhìn xung quanh bốn phía, ưỡn cái bụng mỡ, lập tức hào khí bay lên tận trời.
Nàng muốn vẽ lên toàn bộ tường trắng ở đây!
Dù sao cũng không có việc gì làm, tạm thời cứ cho là luyện tập bút pháp vì mục đích sau này giúp Tam sư huynh vẽ màu!
Tiểu hồ ly lắc lắc cọ vẽ trong tay, cọ vẽ trong tay nàng càng ngày càng lớn, tựa như một cây thương dài được tiểu hồ ly vác trên đầu vai.
Tiểu hồ ly nhìn qua nhìn lại, không ngừng suy tư:
“Bắt đầu vẽ từ đâu đây? Vẽ gì đây nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận