Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 175: Tiểu Sơn phong lại bắt đầu huyên náo

Nằm trên ghế, sách che ở trên mặt, âu Dương ngủ rất ngon, vốn cho là mình đột phá đến Trúc Cơ kỳ, chính mình rốt cục có thể bình thường tu luyện, tuỳ ý ngao du trong đại dương đại đạo.
Không nghĩ tới vẫn là đọc thuật pháp Trúc Cơ kỳ thì hiểu, nhưng vừa bỏ sách xuống là quên.
Nhặt quyển “Tâm đắc tu luyện Trúc Cơ” từ trong góc Tàng Kinh các về nhìn vài lần mà mắt âu Dương đã biểu tình, nghiêng đầu liền ngủ.
Chẳng khác gì mình đang tự biên soạn lại quyển “Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ hành”, khác ở chỗ dày hơn một phần ba.
Bây giờ ngoại trừ cần lật sách thuật pháp nhanh hơn thì hắn cũng không còn cách nào.
"Chán đến chết đi mà, hệ thống hiện tại còn đang thăng cấp, không biết nhiệm vụ tiếp theo là cái gì, giờ mình muốn làm cái gì cũng không có đầu mối!"
Lão Nhị nhà mình nằm ở trong bụng chó cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh.
Bạch Phi Vũ ngồi xếp bằng trên cây, mặt mang hoài niệm lật xem “Nhật ký Tiểu Bạch” mà Hồ Vân đưa cho mình, mặc dù bị thiếu vài trang, nhưng vẫn còn vô cùng nguyên vẹn.
âu Dã Tử im lặng nằm trên vai Bạch Phi Vũ, nửa ngủ nửa tỉnh bầu bạn với Bạch Phi Vũ.
Quyển bút ký này đối với hắn rất quan trọng, cũng không phải bởi vì là do hắn viết, điểm thông thiên của quyển bút ký này kỳ thật đều là vì âu Trị Tử và âu Dã Tử đã âm thầm phân cao thấp, xem ai viết được những lời bá đạo hơn.
Sau đó lại để Lý Thái Bạch đọc to cho bọn họ nghe, ban đầu trong trang giấy còn chứa kiếm ý của Lý Thái Bạch nhưng hiện tại quyển bút ký này lại bình thường không có gì lạ.
Căn cứ theo Tiểu Bạch phỏng đoán, đại khái là do Lãnh Thanh Tùng đạt được truyền thừa của Lý Thái Bạch kiếp trước nên quyển nhật ký này cũng mất đi tác dụng.
Cả quyển nhật ký đầy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo lại tràn ngập văn phong ảo tưởng sức mạnh, coi như là bây giờ Tiểu Bạch lật xem thì cũng nhịn không được mà phải mặt đỏ, vừa xem vừa thầm mắng: "âu Trị Tử và âu Dã Tử là hai tên hỗn đản!"
Con chim xanh tựa hồ nghe hiểu lời nói của Bạch Phi Vũ, tức giận bay đến trên đầu Bạch Phi Vũ mổ mạnh hai cái, Bạch Phi Vũ không có ngăn cản, ngược lại còn cười vui vẻ dị thường.
Tuy rằng không biết Hồ Vân lấy quyển nhật ký này từ trong tay Thái A tông chủ Kiếm tông đưa cho mình rốt cuộc vì có thâm ý gì, nhưng chỉ là một lần nữa lấy được quyển nhật ký này cũng đã làm cho Bạch Phi Vũ cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Trần Trường Sinh ở phòng bếp, mấy ngày nay thường xuyên rớt tuyến, theo như lời hắn nói, mấy ngày nay đang xuống núi rèn luyện cùng Lăng Phong.
Từ khi nào lão tam và lão Lăng lại gần nhau như vậy, âu Dương vốn còn ôm thái độ hoài nghi đối với thân phận của lão Lăng, nhưng có lão tam đi theo nên âu Dương cũng an tâm hơn.
Trần lão tam có thể yên tâm đi theo bên người Lăng Phong, vậy đã nói rõ lão tam sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, thậm chí âu Dương có chút lo lắng, vạn nhất Lăng Phong không cẩn thận chọc lão tam, hắn sẽ không bị lão tam vụng trộm xoá sổ chứ.
"Ta là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Tiểu Ma Vương của Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn!" Một tiếng khỉ kêu thê lương vang lên trong sân, con khỉ Lông Bông của Trần Trường Sinh nhanh chóng chạy ra từ trong phòng bếp.
Hai tay con khỉ giơ một cái nồi như là mới bắc xuống từ trên đống lửa, móng vuốt khỉ nóng đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không buông tay.
Trần Trường Sinh xách theo nồi niêu đuổi theo từ phòng bếp ra, một củ cà rốt tuột khỏi tay đập thẳng vào đầu chó của Tịnh Tử.
Vốn nó đang ngồi xổm trong bóng tối, chờ đợi tiểu lão đệ trộm ra thứ tốt cho mình, giờ thì phải quắp đuôi bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng tiểu lão đệ khỉ này có phải có bệnh gì hay không.
Mình chỉ bảo nó trộm chút đồ ăn, vậy mà nó trộm nguyên cả cái nồi!
Một con chó ở phía trước chạy, một con khỉ giơ nồi đi theo phía sau, Trần Trường Sinh phía sau cũng mang theo nồi xẻng với vẻ mặt phẫn nộ, chuẩn bị làm thịt nấu canh hai tên súc sinh phía trước.
Con cáo Tây Tạng lười biếng nằm ngủ ở dưới mặt trời, từ khi bắt đầu chỉ đạo Hồ Đồ Đồ tiến hành tu luyện như Yêu tộc, Hồ Đồ Đồ càng ngày càng mệt mỏi.
Mỗi ngày một lần tinh huyết tôi thể, coi như là Hồ Ngôn Độ Kiếp kỳ cũng có chút ăn không tiêu.
Đột nhiên, một cái móng chó giẫm lên bụng Hồ Ngôn, thiếu chút nữa giẫm nó ói cả bữa sáng.
“Chết tiệt!"
Hồ Ngôn vừa ngẩng đầu chuẩn bị chửi ầm lên với con Tịnh Tử đang hốt hoảng chạy trối chết, con khỉ giơ nồi phía sau tránh không kịp trực tiếp đậy một nồi lên đầu Hồ Ngôn.
Trong sân nhỏ lại loạn lên, ầm ĩ đến mức não âu Dương đau nhức.
âu Dương lấy sách trên mặt ra, vừa định chửi ầm lên, Hồ Đồ Đồ lại trực tiếp phá cửa phòng Hồ Vân mà khóc lớn chạy ra, trực tiếp chui vào trong lòng âu Dương:
“Ô ô ô đại sư huynh, Đồ Đồ Đồ không muốn học đàn! Ngón tay đau quá!"
Hồ Đồ Đồ vừa nhào vào trong lòng âu Dương vừa giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên đưa tới trước mặt âu Dương, vẻ mặt ngây ngô như hoa lê đái vũ nhìn âu Dương.
âu Dương cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé xanh xao của Hồ Đồ Đồ, ngay cả một tia sưng đỏ cũng không có, khi nhìn về phía Hồ Đồ Đồ, tia khôn khéo trong mắt tiểu quỷ này đã bị âu Dương nhìn thấy.
“Ồ? Học đàn mệt chết đi được sao?" âu Dương làm bộ như không biết, ân cần mở miệng hỏi.
Hồ Đồ Đồ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, làm bộ khóc lóc nói: "Đại sư huynh, mệt chết đi được, hơn nữa lão nữ nhân kia siêu hung! o(╥﹏╥)o"
âu Dương đứng lên trong ánh mắt chờ mong của Hồ Đồ Đồ, giờ phút này, âu Dương trong mắt Hồ Đồ Đồ rất vĩ đại!
Nhưng âu Dương lại nhanh như chớp xách cổ áo sau của Hồ Đồ Đồ lên, trực tiếp nhấc tiểu quỷ này lên rồi chạy về phía phòng của Hồ Vân mà chui vào phòng, giống như tranh công mà vừa xách Hồ Đồ Đồ vừa đắc ý nói với Tô Tiểu Thất: "Sư thúc, ta bắt lại cho người!”
Hồ Đồ Đồ đạp loạn hai chân, liều mạng giãy dụa muốn chạy thoát ma trảo của âu Dương, nhưng tiếc rằng cẳng chân nhỏ như que củi kia giãy không thoát, chỉ có thể cúi đầu nhìn Tô Tiểu Thất đối diện.
Trước mặt Tô Tiểu Thất đặt một cây đàn cổ, mặt không chút thay đổi mà nhìn Hồ Đồ Đồ: "Lão nữ nhân siêu hung kia là ai?
Đối với nữ nhân mà nói, tuổi tác và tướng mạo vẫn luôn là cấm kỵ, coi như là nữ nhân tu tiên cũng vậy.
“Sư thúc xinh đẹp ôn nhu như vậy khẳng định không phải sư thúc, đúng không Đồ Đồ!" âu Dương cợt nhả nhìn Tô Tiểu Thất.
Hồ Đồ Đồ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn âu Dương, ghét nhất là đại sư huynh!
Sau đó Hồ Đồ Đồ dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Tô Tiểu Thất: "Khẳng định không phải sư thúc, sư thúc rất ôn nhu rất xinh đẹp! Đồ đồ ta a thích nhất sư thúc!”
Chiêu "Đồ đồ ta a thích nhất XXX!" của Hồ Đồ Đồ ở Tiểu Sơn phong vẫn là trăm lần thử trăm lần thành, nhưng ở trước mặt Tô Tiểu Thất lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Tô Tiểu Thất một tay đặt ở trên dây đàn, ngón út hơi móc dây đàn, một tiếng phiếm âm vang lên, Hồ Đồ Đồ trong tay âu Dương trong nháy mắt bị khống chế thân thể.
Hồ Đồ Đồ giống như con rối giãy khỏi tay âu Dương, từng bước một đi tới trước một cây đàn cổ đối diện Tô Tiểu Thất, biểu cảm trên mặt Hồ Đồ Đồ hoàn toàn là nét kháng cự, nhưng hai bàn tay nhỏ bé vẫn đặt ở trên dây đàn.
Tô Tiểu Thất đứng lên, nghiêm khắc nói với Hồ Đồ Đồ: "Ngươi đã không muốn dụng tâm học cầm, vậy hãy luyện thành trí nhớ cơ bắp!”
âu Dương vừa định thay Hồ Đồ Đồ mở miệng giải thích một chút, dù sao tám canh giờ đối với trẻ con mà nói thì đúng là có hơi nhiều.
Nhưng Tô Tiểu Thất lại quay đầu trừng mắt liếc âu Dương một cái, âu Dương vốn còn muốn nói đỡ vài câu cho Hồ Đồ Đồ đã trong nháy mắt câm miệng.
Tô Tiểu Thất đi qua bên người âu Dương để truyền âm: "Nàng có tư chất tốt như vậy, nếu cứ tiếp tục lười biếng, sớm muộn sẽ trở thành phế vật chỉ có thể bị buộc phải chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận