Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 461: Trần Trường Sinh xuống núi

“Chít…” Tiểu hầu tử Lông Bông không biết từ lúc nào đã bò lên vai Trần Trường Sinh, vẻ mặt lo lắng nhìn lão đại của mình.
Trần Trường Sinh quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nụ cười xoa xoa cái đầu đầy lông của Lông Bông rồi nói: “Ta không sao!”
Sự lo lắng trên mặt tiểu Lông Bông vẫn không hề giảm, vô cùng lo lắng nhìn Trần Trường Sinh, không biết vì sao nó có thể cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng Trần Trường Sinh, vừa rồi nó thậm chí còn có ảo giác lão đại của nó sẽ vĩnh viễn xa cách nó.
Trần Trường Sinh cười ôm lấy tiểu Lông Bông từ trên vai xuống rồi ôm vào trong lòng, khẽ nói: “Ngươi vốn dĩ là ta, cho nên ngươi đương nhiên có thể hiểu lòng ta, sau này ngươi không thể lười biếng ít nhất cũng phải trở thành đại yêu một phương nha?”
Tiểu Lông Bông ưỡn ngực, vỗ vỗ bộ ngực gầy gò của chính mình, tỏ ý bản thân rất mạnh mẽ.
Trần Trường Sinh bật cười, nhìn tiểu Lông Bông trong lòng mình nhẹ giọng nói: “Ta phải đi rồi, phải đi làm một số chuyện, ngươi ở nhà chờ đại sư huynh trở về nha!”
Tiểu Lông Bông vừa nghe Trần Trường Sinh muốn rời đi, liền vươn chân kéo lấy tay áo của Trần Trường Sinh, muốn để cho Trần Trường Sinh mang theo nó.
Trần Trường Sinh lắc đầu, giơ tay vẫy vẫy trước mặt tiểu Lông Bông, vốn dĩ móng vuốt còn đang kéo lấy Trần Trường Sinh dần buông lỏng, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại, ngơ ngác ngủ thiếp đi.
Trần Trường Sinh nhìn vật trên đỉnh đầu của tiểu Lông Bông giống như chiếc vòng kim cô liền đưa tay sờ sờ, đây là vật mà đại sư huynh tặng cho tiểu hầu tử.
Nhẹ nhàng đặt tiểu hầu tử xuống, hắn nhìn thật lâu vào cái sân nhỏ của Tiểu Sơn phong rồi đi xuống núi mà không quay đầu lại.
Mặc bộ quần áo màu tím, không đeo mặt nạ, lúc này khuôn mặt tuấn tú có chút u ám của hắn tràn đầy ý cười.
Đi bộ trong đường núi liền gặp rất nhiều đồng môn của Thanh Vân tông.
Mặc dù rất nhiều người rất ngạc nhiên trước thiếu niên mềm mại và đẹp trai trước mặt, nhưng bộ quần áo màu tím mang tính biểu tượng vẫn khiến bọn họ nhận ra hắn.
Đây chính là đệ tử thứ ba của Tiểu Sơn phong, thánh tử của Thanh Vân tông, Trần Trường Sinh!
“Xin chào thánh tử sư huynh!”
“Xin chào Trần sư huynh!”
“Sư huynh có thời gian hãy đến Hình phong để luyện kiếm nha, âu Dương sư huynh đã lâu rồi không tới!”
……
Tiếng chào hỏi theo sau khiến Trần Trường Sinh lúc đầu có chút không thích ứng, nhưng sau đó hắn cũng mỉm cười chào hỏi lại.
Trần Trường Sinh suốt ngày chỉ cho mọi người nhìn thấy mặt nạ mà bây giờ đột nhiên thay đổi, ngược lại khiến các đồng môn xung quanh của Thanh Vân tông cảm thấy hơi không thích ứng được.
Trong ấn tượng của họ, Thánh Tử Thanh Vân này rất thần bí, mạnh mẽ và không hay cười.
Có hàng trăm con rối trong tay, nhưng lại âm thầm bảo vệ bọn họ và vì bọn họ mà chế tạo ra pháp bảo thế thân.
Thánh tử như vậy, mặc dù không hợp tình người lắm, nhưng từ tận đáy lòng thì bọn họ vẫn tôn kính hắn.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ mặt thật của Trần Trường Sinh, đối mặt với một Trần Trường Sinh có khuôn mặt đẹp trai như vậy ngược lại hơi không thích ứng.
“Khuôn mặt đẹp như vậy mà suốt ngày che kín, ngược lại hơi tiếc nha!”
“Thánh tử sư huynh không chỉ thực lực mạnh mà tướng mạo còn đẹp trai như vậy!”
“Không hổ là thánh tử Thanh Vân tông ta, thật sự rất muốn cùng hắn luyện kiếm quá!”
“Ngươi tốt nhất làm đàn ông đi! Nếu không trở về ta sẽ chém ngươi!”
Tiếng thảo luận ầm ĩ bên tai khiến Trần Trường Sinh bật cười, nụ cười trên mặt cũng càng ngày rực rỡ.
Bước chân ngày càng nhẹ nhàng.
Lúc này, các đồng môn bên cạnh mới phát hiện hướng của Trần Trường Sinh đang đến là ngọn núi cao nhất của Thanh Vân tông, Thanh Vân phong!
Thánh tử đây là muốn đi tìm chưởng giáo sao?
Ai nói, thánh tử nhất định là tu luyện tiêu hao quá nhiều muốn đi đào mỏ!
Từ lâu đã nghe nói gần đây Tiểu Sơn phong ở phía bên kia của hộ sơn đại trận, đang rất nóng lòng được nhìn thấy nha!
......
Nhìn thấy Trần Trường Sinh đi về hướng Thanh Vân phong, phản ứng của người đi đường đều không giống nhau.
Trần Trường Sinh không dừng lại, nhưng trong lòng nghe các loại thảo luận của đồng môn lại hơi hưng phấn.
Sau khi hạ quyết tâm, Trần Trường Sinh rất hiếm khi để lộ ra sự ngây thơ đã mất từ ​​lâu của mình.
Thực sự giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, tâm trạng thoải mái và cảm thấy rất tò mò về mọi thứ.
Có tâm trạng tốt, đương nhiên sẽ quên thời gian, từ sáng sớm đến chiều tà thì Trần Trường Sinh cũng đã đến phía trước Thanh Vân phong.
Nhìn hai con sư tử đá ngủ gật trên cột đá, Trần Trường Sinh đột nhiên đùa ác, dùng chân nguyên quạt một cái, bàn tay liền vỗ vào mặt sư tử đá.
“Mẹ kiếp! Hộ sơn thần thú ở đây, người nào dám mạo phạm!” Sư tử đá bị vỗ tỉnh, hung hăng mở to hai mắt quát người đến.
Khi nhìn thấy Trần Trường Sinh, ngay lập tức cổ họng của sư tử đá như nghẹt lại nũng nịu nói: “Thì ra là tam chủ nhân, meo meo!”
“Giọng điệu của ngươi là gì vậy? Tại sao nghe lại buồn nôn như vậy chứ?” Trần Trường Sinh nghe con sư tử đá có tướng mạo mạnh mẽ phát ra âm cuối nũng nịu, không nhịn được hơi đen mặt hỏi.
“Đương nhiên là nũng nịu rồi meo meo! Tam chủ nhân là muốn đi chủ điện sao? Muốn ta khom người để ngươi leo lên sao?” Sư tử đá tự nhiên nói.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: “Không cần, ta chỉ đến chủ điện nói vài câu với chưởng giáo mà thôi!”
Sư tử đá biết điều mở cửa để Trần Trường Sinh đi vào, mặc dù bây giờ đã đến giờ phải đóng cửa nhưng ta chỉ là con sư tử đá canh cửa mà thôi.
Chưởng giáo Thanh Vân tông lại có thể làm gì ta?
Trần Trường Sinh đi dạo bước vào Thanh Vân phong, khi đi qua cánh cổng hắn không quên ném một viên linh thạch cực phẩm vừa lấy được từ hộ sơn đại trận cho sư tử đá.
Sư tử đá vui vẻ ngoạm lấy rồi nuốt vào bụng, thỏa mãn vẫy đuôi với Trần Trường Sinh.
Đi dạo trên đường núi của Thanh Vân phong, thỉnh thoảng hắn sẽ chào lại các đệ tử Thanh Vân phong đi ngang qua.
Càng đi tâm trạng càng cảm thấy bình yên.
Khi đưa ra quyết tâm về một điều gì đó, ngược lại trong lòng càng bình yên và thanh thản hơn.
Bởi vì đã muộn nên hắn đi rất nhanh, một lúc sau Trần Trường Sinh đã đi đến trước chủ điện của Thanh Vân phong.
Cổng đóng chặt, quảng trường yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Trần Trường Sinh đi đến trước cửa chủ điện, gõ nhẹ một cái trên cửa rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Sơn phong Trần Trường Sinh xin gặp chưởng giáo sư bá!”
Trần Trường Sinh đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, cửa vẫn đóng chặt như không có người.
Nhưng Trần Trường Sinh cũng không vội, chỉ đứng ở quảng trường một lúc, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau Trần Trường Sinh hướng tới cửa chủ điện hành lễ, sau đó xoay người rời khỏi nơi này, không hề lề mề, thong dong tự nhiên bước đi.
Bên trong chủ điện, Động Hư Tử ngồi trên đệm cói nhìn ngọn đèn chong trước mặt, khuôn mặt không buồn cũng không vui.
Ngay khi Trần Trường Sinh quay người lại, Đổng Hư Tử đã lặng lẽ đứng dậy, hướng về ngọn đèn chong trước mặt mà cúi đầu.
Vốn dĩ ngọn đèn chong đang sáng rực bỗng nhiên vụt tắt như chưa hề được thắp sáng.
Trong lòng Trần Trường Sinh giống như cảm nhận được, hắn quay đầu nhìn lại, sau đó lắc đầu cười cười rồi đi ra ngoài sơn môn của Thanh Vân tông.
Từ giờ trở đi, hắn sẽ làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng gì cả.
Còn chưa kịp nói lời từ biệt với sư phụ, nhưng trong lòng Trần Trường Sinh biết rất rõ, ngày hôm đó sư phụ vội vàng trở về lại vội vàng rời đi, bây giờ có lẽ sẽ không dễ dàng gặp được.
Vào thời điểm Yêu tổ xuất hiện, Động Hư Tử cũng xuất hiện ở đó.
Điều đó cho thấy thời điểm xảy ra đại kiếp nạn không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Nhưng vậy thì sao?
Trần Trường Sinh một bên ngân nga bài đồng dao mà âu Dương thường ru hắn ngủ khi còn nhỏ, một mình rời khỏi Thanh Vân tông.
……
Bạn cần đăng nhập để bình luận